Chương 296: Chúng ta già rồi
Mà cách khiến mẹ mình sống thêm vài năm nữa, một là để mẹ bớt lo lắng, giữ tâm trạng thoải mái, hai là bớt cãi nhau, tránh cho giống như trong tiểu thuyết nói, cãi nhau với người ta dẫn đến trúng gió, không bao lâu nữa thì nhắm mắt xuôi tay, nhưng mà điểm thứ hai có hơi khó.
Lý Thanh Lê tặng một ánh mắt cho ông Lý, ông Lý không những từng tuổi này tóc vẫn còn đen, mà đôi mắt còn rất tinh, trong nháy mắt đã hiểu ra ngay.
“Đúng vậy, Tiểu Lục nói không sai chút nào! Bà nó, tôi đã sớm nói với bà rồi, các con đều đã lớn, tự bản thân bọn nó cũng là cha, tự mình biết quyết định, mà bà cứ cả ngày quản nọ quản kia, không tốt ngược lại cũng không sao, không làm ngược lại không sao, làm rồi dẫn đến cả người bị oán trách là làm gì? Chúng ta già rồi, không gây phiền phức cho con cái chính là sự hỗ trợ lớn nhất, bằng không thật sự già rồi còn thêm phiền!”
Nếu như lời này nói lúc bình thường, bà Điêu ngay cả dấu chấm câu còn chẳng nghe lọt tai, nhưng bây giờ nghe trong lòng lại khó chịu. Bà ta không muốn thừa nhận nhất là con trai đã lớn, không cần cha mẹ nữa, lỡ như làm không tốt, con trai còn ghét bỏ mẹ mình.
Bà cụ bị chuyện hôm nay kích thích, đột nhiên có hơi nản lòng thoái chí, nếu như mình chia nhà từ sớm, hoặc là khi chia nhà đưa tiền cho Phùng Yến cô ta, quan tâm cô ta trợ cấp cho nhà mẹ đẻ mình làm gì, nói không chừng sẽ không xảy ra chuyện hôm nay.
“Không quản, tôi cũng không quản nữa, tôi già rồi, đầu óc không dùng được, các con cũng không cần tôi…” Bà Điêu phất tay, cũng không biết là dùng tâm trạng gì để nói ra câu này, chỉ là trong đôi mắt nửa đục ngầu đột nhiên ướt nhòe.
Lý Thanh Lê tính tình trẻ con dán lấy bà ta không buông: “Mẹ, mẹ nói gì thế? Con gái bảo bối của mẹ mới hai mươi, người còn chưa gả ra ngoài mà mẹ đã không quản nữa? Con biết rồi, trong lòng mẹ chỉ có năm đứa con trai, hoàn toàn không có đứa con gái như con đúng không? Con thật thảm, mẹ con mặc kệ con rồi, đứa trẻ không có mẹ chính là một cọng cỏ! Con sống còn có ý nghĩa gì nữa!”
Lý Thanh Lê vì làm y như thật mà còn nhéo mình một cái, miệng há thật to khóc hu hu, nước mắt rơi lã chã, khóc giống như đứa trẻ tìm cha mẹ đòi kẹo ăn.
Bà Điêu vừa muốn khóc vừa muốn cười, đứa con gái này của mình đáng thương thì thật sự không có, nhưng thiếu tâm nhãn lại là thật.
Sáng hôm sau, anh cả Lý và anh năm Lý một đường giẫm trong sương sớm về nhà, cũng mang cả tin tức của chị hai Lý về, người không sao, chỉ là sau khi cứu về cũng không nói một chữ nào cả.
Bà Điêu nghĩ ngợi, vẫn kêu anh ba Lý chạy tới nhà chị hai Lý một chuyến, mẹ ruột và anh em của người ta khuyên nhủ chắc hẳn có chút hiệu quả, nhưng với cái tính thối tha của cả gia đình nhà họ Phùng này, bà Điêu vẫn kêu anh ba Lý mang ít quà, tránh cho người ta không để ý đến.
Con cái đúng là của nợ!
Lý Thanh Lê hỏi thăm được số phòng mà chị hai Lý nằm từ anh cả Lý, lại mang theo viện phí mà bà Điêu kêu cô mang hộ qua đó, buổi sáng dậy sớm, đến huyện tới thẳng bệnh viện huyện, một hơi chạy tới phòng bệnh mà chị hai Lý đang nằm.
Cô vào trong đã thấy chị hai Lý nằm nghiêng đầu vào trong, Nhị Nha ghé người bên giường bệnh hình như đã ngủ, mà anh hai Lý thì lại ngồi trên cái giường trống bên cạnh nghiêng mặt hướng ra cửa, cong lưng, cúi mắt, buồn bã ủ rũ.
Lý Thanh Lê làm ra chút động tĩnh, gọi anh hai Lý ra ngoài, hai anh em ngồi trên ghế gỗ ở hành lang.
“Em mua vài cái bánh bao và màn thầu ở ngoài, còn nóng, lát nữa anh và chị hai, Nhị Nha ăn đi. Còn đây là tiền mẹ kêu em mang tới.” Lý Thanh Lê nhét đồ cho anh hai Lý.
Anh hai Lý lặng lẽ nhận, cái miệng khô nứt nẻ giấu trong đám râu hơi mấp máy: “Cảm ơn em gái.”
Lý Thanh Lê nhìn chằm chằm vào động tác của anh hai Lý, không nhịn được mới bảo: “Tối qua cả đêm mẹ không ngủ được, vừa sợ chị hai xảy ra chuyện vừa sợ anh oán trách mẹ, anh hai, anh không thấy tối qua mẹ lo thành thế nào đâu, em thấy mà buồn lắm.”
Anh hai Lý nắm chặt tiền trong tay, ủ rũ đáp: “Tiểu Yến toàn để tâm vào chuyện không đâu, không liên quan gì đến mẹ, anh biết những việc mẹ làm đều là tốt cho chúng ta, anh sẽ không oán trách cha mẹ mình.”
Lý Thanh Lê thở phào nhẹ nhõm trong lòng, lại xốc lại tinh thần: “Anh hai, lần này anh thật sự phải để tâm khuyên nhủ chị hai, có sao cũng không thể tìm đến cái chết được, Bát Nha vừa mới đầy tháng, đang là lúc cần mẹ, người làm mẹ không còn thì gia đình này cũng tan.”