Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 312 - Chương 312. Phế Nhân

Chương 312. Phế nhân Chương 312. Phế nhân

Chương 312: Phế nhân

Cô lại liếc mắt nhìn sách trong tay đám người Lý Nhị Nha, cũng không phải hệ liệt [Bộ sách tự học toán lý hóa] đó, cô dụi mắt hỏi: “Phó Bạch, bộ [Bộ sách tự học toán lý hóa] trên bàn đó sao không thấy đâu nữa? Vừa vặn có thể cho đám người chị năm và Nhị Nha xem.”

Ánh mắt của đám người Đường Nhã và Lý Nhị Nha đều chuyển về phía Phó Bạch, Phó Bạch đặt bút xuống, chậm rãi đáp: “Tối qua sau khi tan học, chị họ Thư Đào và anh rể nhà dì cả có qua đây một chuyến, hỏi anh chuyện thi đại học năm nay, bộ sách toán lý hóa đó cho bọn họ mượn vài ngày, trả về lại cho đám người nhị nha xem sau.”

Ba người Lý Nhị Nha, Lý Tam Nha và Lý Nhị Bảo há to miệng đến mức có thể nhét được một quả trứng, nhìn Phó Bạch rồi lại nhìn Lý Thanh Lê, trong mắt lập tức bắn ra vài phần thông cảm.

Cho kẻ địch cả đời của cô út mượn sách, cô ghét cô họ Thư Đào nhất, lần này chú sắp gặp xui xẻo rồi! Bọn trẻ đã có thể thấy trước được cái cảnh cô út chắc chắn sẽ lấy vũ khí thuận tay nhất của mình ra – chày gỗ, cầm trong tay còn còn phải ước lượng vài cái, sau đó vung bước chân vô tình lạnh lùng lại gần chú, tiếp đó túm cánh tay của chú, chày gỗ bị vung đến vùn vụt sinh gió, chào hỏi lên người chú họ một cách không hề nương tình.

Sau nửa tiếng, chú họ sẽ nằm trên đất một cách thê thảm tàn tạ, ôm chặt bản thân đáng thương nhỏ bé còn đầy u cục của mình, ngửa đầu nhìn trần nhà với góc bốn mươi lăm độ, nước mắt chảy ngược thành sông.

Giờ này khắc này, ở trong mắt ba người Lý Tam Nha, Phó Bạch đã là một “phế nhân.”

Nếu kịch bản đã sắp xếp xong, mấy người Lý Tam Nha hiển nhiên không dám chống lại cô mình, ba anh em đưa mắt nhìn nhau, đều ăn ý ngầm gấp sách lại nhường “chiến trường,” đứng trong góc chuẩn bị hóng chuyện… không, là lặng lẽ cầu nguyện cho chú mới phải.

Khi Lý Tam Nha lùi ra ngoài còn lén lút nháy mắt ra hiệu với Lý Thanh Lê, như thể đang nói cô út, cô cứ việc đánh thoải mái, thật sự không được thì còn có cháu trai cháu gái thân yêu của cô nữa.

Phó Bạch và Đường Nhã đều nhìn thấy nét mặt và hành động giữa các cô cháu, vẻ mặt đều không hiểu gì cả, chỉ có Lý Thanh Lê liếc mắt cái đã nhìn ra được trong đầu con nhóc Tam Nha này đang nghĩ chuyện gì, vì thế vô cùng cạn lời.

Sau đó, hình ảnh khiến ba người Lý Tam Nha muốn nứt cả kính mắt đã xuất hiện, chỉ thấy cô út luôn không cho sắc mặt tốt mỗi khi bọn trẻ nhắc tới cô họ Thư Đào, không những không nổi trận lôi đình, giận dữ vung chày gỗ như trong dự đoán của tụi nhỏ, ngược lại còn mỉm cười, nói với chú của bọn trẻ một cách vô cùng dịu dàng và hiểu chuyện: “Mượn thì mượn thôi, dù sao sau này vẫn còn bản mới nữa mà.”

Ba đứa trẻ Lý Tam Nha bị sự hào phóng và quan tâm của cô út mình làm cho chấn động, tròng mắt của ba người sắp rớt xuống, đặc biệt là Lý Nhị Bảo. Bây giờ cậu bé vẫn còn nhớ lần đầu tiên cha mình ra tay đánh mình là vì cái gì, lại còn đánh dữ dội bao nhiêu, khiến cho vài ngày liền cậu bé đều không dám ngồi xuống, vì ngồi là mông đau ê ẩm.

Cô út vẫn là cô út đó, nhưng sao đối xử với cháu ruột và với chồng lại có sự khác biệt lớn như thế?

Lý Nhị Bảo không nhịn được mới móc mỉa một câu: “Cô út, cô thiên vị!”

Khóe mắt của Lý Thanh Lê chậm rãi liếc qua đó: “Ồ, sao cô lại thiên vị?”

Lý Tam Nha điên cuồng nháy mắt với cậu bé, nhưng Lý Nhị Bảo không hề sợ hãi chút nào, ưỡn ngực ngẩng đầu, lớn tiếng đáp: “Cô út, cô dịu dàng thân thiết với chú như vậy, sao lại hung dữ với bọn cháu? Hừ!”

Cậu bé nói xong, ánh mắt của Lý Tam Nha và Lý Nhị Nha nhìn cậu bé cũng thay đổi hẳn, không phải là sốt ruột mà là thông cảm và khâm phục cùng tồn tại. Người anh em họ này của bọn họ đang dùng sinh mệnh của mình để giải thích cái gì gọi là đốt đèn lồng tìm cứt trong nhà xí! Thật đúng là trâu bò!

Lý Thanh Lê đi qua khoác vai Lý Nhị Bảo, nhìn về phía Phó Bạch, mỉm cười rồi nói: “Thầy Phó, bây giờ đã biết em tốt với anh bao nhiêu chưa? Ngay cả cháu ruột em cũng ghen tỵ.”

Sau đó cô quay đầu sáp lại gần bên tai Lý Nhị Bảo, đè thấp giọng nói một cách u ám: “Lý Nhị Bảo, có phải quá lâu rồi cô út không hỏi thăm cháu nên cháu đã quên mất cô út là loại người gì rồi không? Trân trọng khoảng thời gian chuẩn bị thi này của cháu cho tốt đi, sau khi thi đại học xong, cô sẽ tìm thời gian từ từ nói chuyện với cháu, để cháu biết rốt cuộc cô út thương cháu thế nào!”

Bình Luận (0)
Comment