Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 311 - Chương 311. Sao Có Thể Không Vui

Chương 311. Sao có thể không vui Chương 311. Sao có thể không vui

Chương 311: Sao có thể không vui

Cô không dám nói thật ra tạm thời không muốn có con là quyết định chung của cô và Phó Bạch, mới đầu là vì gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, sau này lại cảm thấy cuộc sống của hai người rất tốt, cô và Phó Bạch tạm thời không muốn có con cho nên mới kết hôn ba năm rồi vẫn không thấy bóng dáng con đâu.

Nhưng nếu cô thật sự thi đỗ đại học, lẽ nào phải vác cái bụng to đi học đại học? Lý Thanh Lê lại hơi phát sầu.

Bà Điêu túm lấy Lý Thanh Lê nói chuyện một lúc, nghĩ tới trước đây Lý Thanh Lê đi học ngày nào cũng ngủ mà bà Điêu còn chưa từng tận tình khuyên bảo đến vậy, cũng chỉ có lúc này, cô mới có thể hơi hiểu được nỗi khổ khi bị mẹ dạy dỗ của năm anh trai.

Thoắt cái một tiếng đã trôi qua, bà Điêu nói đến mức miệng lưỡi khô khốc, Lý Thanh Lê bị dạy dỗ mặt mày xanh mét như tàu lá chuối, lúc này bà ta mới mở lòng từ bi thả cô đi. Lý Thanh Lê giống như con thỏ may mắn chạy thoát dưới vuốt sói già, chuồn đi thật nhanh.

Cô về phòng mình, Phó Bạch vẫn chưa ngủ mà ngồi dựa lên giường đọc sách, cô cởi áo khoác sải bước lớn chui vào ổ chăn, ôm bếp lò ấm của mình không muốn buông tay.

Phó Bạch ôm vai cô để cô dựa lên đầu vai mình, rủ hàng mi rõ ràng đến từng sợi, mỉm cười nhìn cô, giọng nói trong trẻo dễ nghe: “Vất vả rồi.”

Lý Thanh Lê công khóe môi: “Trước khi về anh đã đoán được mẹ em sẽ giục em sinh con, có đúng không?”

“Anh đoán được một chút, nhưng ngược lại anh không đoán được cuộc sống cấp ba của em lại… đa sắc màu như thế?” Phó Bạch nghĩ đến lời miêu tả của năm người anh vợ lại có hơi buồn cười.

Dù sao cuối cùng mình cũng không che giấu được một chút nào cả nên Lý Thanh Lê dứt khoát cùi không sợ lở, ngẩng đầu nhéo cằm Phó Bạch một cái, cười hì hì đáp: “Nếu như giáo viên cấp ba của em là thầy Phó vậy em lên lớp chắc chắn không ngủ.”

Khóe mắt xinh đẹp của Phó Bạch liếc nhìn cô, khẽ cười một tiếng: “Nếu như anh là giáo viên của em, chỉ sợ cuộc sống cấp ba của em sẽ không vui vẻ như vậy được đâu.”

Kết hôn lâu như vậy rồi, Lý Thanh Lê biết rất rõ phải đối phó với người thích thể diện như thầy Phó thế nào, chỉ cần cô đủ vô sỉ thì thầy Phó không thể làm gì được cô, cho nên cô cười càng rạng rỡ hơn, nói với vẻ rất vô tội: “Sao có thể thế chứ, thầy giáo lớn lên tuấn tú như vậy, em nhìn ba năm còn không đủ, sao có thể không vui?”

Phó Bạch giơ tay đỡ trán, vẻ mặt rất bất đắc dĩ.

Tin tức khôi phục kỳ thi cấp ba vừa mới tuyên bố, toàn quốc đã dậy lên làn sóng chiến đấu chuẩn bị thi đại học, vì thời gian chuẩn bị vô cùng túng thiếu nên xưởng dệt mà Lý Thanh Lê đang làm có không ít công nhân xin nghỉ phép để ôn tập. Lý Thanh Lê có thời gian chuẩn bị dài hơn người khác, trong bụng có kiến thức, hiển nhiên cũng không khẩn trương như vậy, chỉ định kiên trì thêm một khoảng thời gian sau đó lại xin nghỉ phép chuẩn bị thi sau.

Cuối tuần này Lý Thanh Lê đi làm muộn, sáng thứ bảy tám giờ hơn mới đạp xe về nhà. Khi về đến nhà cháo đã nấu xong, Phó Bạch còn mua hai bát sữa đậu nành và sủi cảo chiên dầu, Lý Thanh Lê một hơi ăn hai bát cháo, một bát sữa đậu nành, hai cái sủi cảo và một quả trứng gà. Ăn xong lại đứng dậy trêu chọc, nói chuyện với Phó Bạch một lúc để tiêu thực, sau đó lại ngáp một cái về phòng ngủ.

Khi Lý Thanh Lê lại mở mắt, đập vào mắt chính là ánh sáng vàng ấm áp mà màn cửa không có cách nào che giấu được, cô biết thời gian đã đến trưa, duỗi thắt lưng một cái rồi ngồi dậy khỏi giường, vì trong phòng rất yên tĩnh nên tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ bên cạnh trở nên vô cùng rõ ràng.

Lý Thanh Lê đẩy cửa lớn nhìn ra, chỉ thấy phòng khách vốn không lớn của nhà mình chật kín người. Lý Nhị Nha, Lý Nhị Bảo, Lý Tam Nha còn cả Đường Nhã, bốn người hoặc là ngồi trên ghế dài, hoặc là trên ghế nhỏ, hoặc là đứng dựa vào tường, không có ai ngoại lệ trên tay đều cầm sách, trông rất hăng hái.

Về phần Phó Bạch, anh thì lại cầm một cây bút nước đỏ, ngồi trước bàn ba ngăn kéo viết vẽ một cách ung dung thảnh thơi, hình như đang sửa bài tập về nhà.

Đột nhiên Lý Thanh Lê để ý thấy bộ [Bộ sách tự học toán lý hóa] trên bàn ba ngăn kéo không thấy đâu nữa, vì bộ sách này có mười mấy quyển cho nên đột nhiên mất tăm vẫn rất dễ nhận thấy.

Bình Luận (0)
Comment