Chương 315: Cô nằm mơ đi
Hai vợ chồng già chỉ có thể an ủi trong lòng mình, nếu như con trai và con dâu có thể thi đỗ đại học vậy tất cả đều đáng giá.
Tống Lập Quần lấy một tờ Đại Đoàn Kết, đến cửa lại bị Châu Thư Đào giành lấy, Châu Thư Đào ngoài cười nhưng trong không cười bước ra khỏi cửa, dúi mạnh tiền vào tay Lý Thanh Lê, sau đó sáp lại gần cô thấp giọng nói bên tai: “Lý Thanh Lê, với đầu óc của cô còn muốn thi đại học á? Cô nằm mơ đi!”
Thấy biểu cảm trên mặt của Lý Thanh Lê lập tức cứng ngắc, trong lòng Châu Thư Đào vô cùng sảng khoái. Cô ta thật sự chán ghét con người trước mặt này, rõ ràng cô ta và Lý Thanh Lê đều là cháu gái ngoại của các cậu, nhưng đám người cậu cả luôn chiều Lý Thanh Lê hơn. Cô ta và Lý Thanh Lê cùng là con gái duy nhất trong gia đình, mỗi ngày cô ta ra đồng làm cái nọ cái kia, làm không tốt cha mẹ còn đánh chửi cô ta, nhưng Lý Thanh Lê lại không cần làm gì hết, càng được dì út chiều tới mức coi trời bằng vung, khiến người chán ghét, còn nữa, rõ ràng cô ta thông minh và hiểu chuyện hơn Lý Thanh Lê, nhưng Lý Thanh Lê vẫn dựa vào gương mặt gả cho một người tốt, lại đè trên đầu mình…
Lý Thanh Lê cô không phải chỉ có mỗi cái mặt đẹp thôi sao, dựa vào cái gì sống tốt hơn tôi? Dựa vào cái gì đi đâu cũng đè lên đầu tôi?
Châu Thư Đào đang chìm đắm trong sự ghen tị bị một tiếng hô kinh ngạc vô cùng vang vọng và hữu lực đánh thức.
“Gì cơ? Chị họ, nguyện vọng lớn nhất cả đời này của chị chính là thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại ở thủ đô, những trường học khác đều không cân nhắc đến á? Chị họ, từ nhỏ thành tích của chị đã tốt hơn tôi, tôi tin chị nhất định có thể làm được, cố lên, cố lên, cố lên nhá!” Lý Thanh Lê cầm chắc mười đồng tiền vung tay áo, nhàn nhã vui vẻ rời đi, để lại Châu Thư Đào đứng ngây người tại chỗ, sắc mặt vừa xanh vừa đỏ!
Thành tích của cô ta tốt hơn Lý Thanh Lê nhưng cũng không tốt đến mức có thể đỗ Thanh Hoa Bắc Đại, Lý Thanh Lê nói lời này rõ ràng là đang đào hố cho mình, cô ta thậm chí đã tưởng tượng ra được ngày tháng sau này các hàng xóm láng giềng sẽ mỗi ngày hỏi thăm chuyện mình thi Thanh Hoa Bắc Đại, mình phải tốn bao nhiêu miệng lưỡi mới giải thích cho rõ, chiêu này của Lý Thanh Lê thật sự vừa thất đức vừa ghê tởm! Vốn dĩ còn mừng thầm vì giữ lại được [Bộ sách tự học toán lý hóa] đã lập tức chẳng còn lại gì.
Lý Thanh Lê lại vui vẻ đạp xe đạp về nhà, gần về đến cổng trường từ xa nhìn thấy một bóng người mờ ảo, sống lưng thẳng tắp, dường như vẫn luôn nhìn về phía mình đang ở.
“Thầy Phó, anh không về nhà nấu cơm, còn đứng ở cổng trường làm gì?” Lý Thanh Lê đến cổng bước xuống khỏi xe đạp, vì đạp về quá nhanh nên có hơi thở dốc.
Phó Bạch nhận xe đạp từ tay cô, dễ dàng ngồi lên yên đạp, đợi Lý Thanh Lê cũng ngồi xuống, anh đạp xe đi, mới đáp: “Thầy Cung nói thấy em vừa về đã ra ngoài, anh đoán là tới xưởng máy móc nông nghiệp, nếu như lát nữa vẫn chưa thấy em về, anh sợ là phải đi tới nhà Châu Thư Đào đòi người mất.”
Anh dừng một lúc, lại hỏi: “Đòi được sách về chưa?”
Lý Thanh Lê ôm eo gầy của Phó Bạch, hai chân chụm lại một chỗ, không giận ngược lại còn cười: “Sách không cần đòi về, ngược lại đòi được mười đồng tiền, Châu Thư Đào nói làm mất toàn bộ bộ sách rồi, thật sự nghĩ em là con ngu sao? Lúc đầu bỏ ba đồng bốn mua được một bộ, bây giờ bán đi được mười đồng tiền, kiếm được tiền miễn phí, thật vui quá trời! Ngày mai em sẽ tới nhà ăn gọi chân giò heo về ăn!”
Nghe Lý Thanh Lê vừa nói vừa cười, Phó Bạch hơi thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng anh vẫn vui quá sớm, một giây sau eo anh đã bị người nhéo mạnh một cái.
“Phó Bạch, lần sau anh còn làm loại chuyện trái với tâm ý của vợ như vậy, đừng trách vợ anh tàn nhẫn vô tình! Nghe chưa hả?”
Có thể rộng lượng tha thứ cho màn kịch này chẳng qua là vì cô cân nhắc đến mặt mũi của người làm chú như Phó Bạch, bằng không đã xử anh ngay tại trận rồi!
Gương mặt tuấn tú của Phó Bạch nhăn nhó vì đau, lúc này hai người vừa vặn đi qua nhà ăn, liên tiếp có học sinh ra vào, cặp đôi Phó Bạch và Lý Thanh Lê này lại là cặp vợ chồng có giá trị nhan sắc cao được cả trường công nhận, bọn họ ở chung hiển nhiên rất thu hút ánh mắt người nhìn, Phó Bạch thu lại vẻ mặt với tốc độ cực kỳ nhanh, đáp một cách bình tĩnh cao ngạo: “Đồng chí Lý Thanh Lê, chuyện này em nên nghe anh nói vài câu…”