Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 316 - Chương 316. Còn Đẹp Hơn Diễn Viên Trong Phim

Chương 316. Còn đẹp hơn diễn viên trong phim Chương 316. Còn đẹp hơn diễn viên trong phim

Chương 316: Còn đẹp hơn diễn viên trong phim

Cùng lúc nói chuyện, dưới chân anh lặng lẽ tăng tốc độ, xe đạp phi nhanh qua đám người, chỉ để lại bóng lưng của của đôi vợ chồng có giá trị nhan sắc cao.

“Chỉ nhìn bóng lưng của hai người, tớ đã biết chắc chắn là thầy Phó và đối tượng của thầy ấy…”

“Hai người ở chung thật sự cảnh đẹp ý vui, còn đẹp hơn diễn viên trong phim nữa…”

Tiếng ồn ào của đám người dần dần bé đi, cô gái xinh đẹp ngồi trên yên sau xe đạp buông tay trên eo Phó Bạch ra, như có như không vỗ hai cái, lại thò đầu tới cười rạng ngời, đôi mắt đẹp nhìn qua, giọng nói vui vẻ: “Thầy Phó, anh định nói vài câu gì cơ?”

Phó Bạch cả người nghiêm chỉnh, dùng khí thế cứng rắn nhất nói ra lời mềm mại nhất: “Vợ, anh sai rồi, lần sau không dám nữa…”

Giống như dự đoán của Lý Thanh Lê, quả nhiên không lâu sau, [Bộ sách tự học toán lý hóa] bản mới đã xuất bản, nhưng điều cô không ngờ là trong ba ngày ngắn ngủi hai vợ chồng bọn họ đã nhận được bốn bộ sách, lần lượt tới từ cha mẹ, anh cả, chị cả, anh hai của Phó Bạch, lần này ngay cả đám người chị năm và Nhị Nha cũng có sách tài liệu để học.

Ngày đó lại là cuối tuần, Lý Thanh Lê nhớ nhà nên cùng Phó Bạch đạp xe về đội sản xuất. Mấy năm nay vẫn luôn là như vậy, vì có xe đạp ra ngoài cũng tiện hơn không ít, cho nên chỉ cần cuối tuần không có việc gì, trên cơ bản cô đều sẽ về nhà mẹ đẻ ở đội sản xuất.

Lý Thanh Lê và Phó Bạch đều ở nhà họ Lý, Đường Nhã và đám người Lý Nhị Nha hiển nhiên không cần đi qua huyện nữa. Ban ngày một đám người lớn nhỏ rải rác khắp các góc trong nhà chính. Tuy rằng bàn ghế cao thấp khác nhau, nhưng niềm hăng hái nghiêm túc đọc sách lại giống như nhau, khiến Lý Thanh Lê cũng không tiện tìm Phó Bạch nói chuyện.

Thảo nào người ta nói gần mực thì đen gần đèn thì rạng, chứng tỏ môi trường ảnh hưởng tới con người ta rất lớn.

Trải qua quan sát trong khoảng thời gian này, người khiến Lý Thanh Lê kinh ngạc nhất chính là Lý Nhị Bảo và Lý Tam Nha. Từ tiểu học đến cấp ba Lý Nhị Bảo có trình độ trung bình bền vững, thi cử xưa nay chưa từng thi trượt nhưng cũng chưa từng xuất sắc đột phá gì. Lý Thanh Lê cảm thấy với sự hăng hái học hành bây giờ của Nhị Bảo, ba hạng đầu toàn lớp chắc chắn có cậu bé, bằng không chính là trí thông minh của cậu bé không đủ.

Về phần Lý Tam Nha, cô bé chính là loại người có thể khiến học sinh chăm chỉ cần mẫn vất vả tức chết. Không có bản lĩnh gì lớn, chỉ là đầu óc vô cùng linh hoạt, cho dù học hành theo kiểu ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, nhưng vẫn có thể xếp hạng đầu như cũ. Nếu như cô bé học hành chăm chỉ chắc chắn sẽ là hạng nhất ổn thỏa, người khác muốn dựa vào phấn đấu cũng rất khó vượt qua cô bé, sao lại không khiến người tức cho được?

Nhưng chính vì Lý Tam Nha thông minh như vậy, bây giờ lại vì thi cấp ba mà nghiêm túc học hành như thế cũng thật sự hiếm có.

Đám người Lý Nhị Nha có sức chịu khó học hành hiển nhiên đám người anh hai Lý cũng toàn lực ủng hộ, ăn cơm đi đường cũng thả nhẹ âm thanh, chỉ sợ quấy rầy mấy cục bảo bối trong nhà.

Thời tiết tháng mười một đã dần lạnh, buổi tối đi ngủ, Lý Thanh Lê dựa vào lòng Phó Bạch ôm anh, mái tóc tơ mềm cọ dưới cằm anh.

“Tiểu Bạch…”

Khóe mắt xinh đẹp của Phó Bạch rơi lên người cô, khóe môi nhếch lên nói với giọng trong trẻo êm tai: “Có gan gọi lại một lần xem?”

Lý Thanh Lê bất chợt nhớ kết cục lần trước cô gọi anh là “Tiểu Bạch,” lập tức ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra rời tầm mắt đi, nói chuyện phiếm: “Hôm nay không phải anh cầm bài thi cho đám người chị năm và Nhị Nha viết sao, anh cảm thấy xác suất bọn họ thi đỗ đại học lớn bao nhiêu?”

Ánh mắt của Phó Bạch rơi lên ánh trăng nhạt màu trên vách tường, đáp: “Nhị Nha phấn đấu chăm chỉ, đầu óc cũng thông minh, xác suất thi đỗ đại học rất cao, Tam Nha còn thông minh hơn Nhị Nha, nếu như bây giờ con bé cố gắng duy trì trạng thái này vậy thi đỗ đại học cũng không khó, Đường Nhã, ngược lại thành thích của chị ấy tốt hơn tưởng tượng của anh không ít…”

Lý Thanh Lê bĩu môi, cái đó không phải chắc chắn rồi sao, anh năm cô cũng biết kỳ thi đại học sẽ khôi phục, chắc chắn đã tiết lộ thông tin cho vợ mình trước, nói không chừng thời gian chuẩn bị thi đại học còn dài hơn cô.

“Về phần Nhị Bảo…” Phó Bạch hơi đắn đo: “Không dễ nói cho lắm.”

Lý Thanh Lê quay đầu qua: “Có ý gì? Nhị Bảo chăm chỉ như vậy còn không được?”

Bình Luận (0)
Comment