Chương 319: Anh ấy có thù với các anh sao
Lý Thanh Lê dứt khoát dừng bước chân, dùng sức rút cánh tay của mình về, một ánh mắt bắn tới như dao găm, dường như chỉ hận không thể đục khoét Vương Húc Đông vậy.
Vương Húc Đông không hiểu ánh mắt này của cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em biết tại sao anh và Tự Cường bị bắt không? Tất cả là do Phó Bạch giở trò quỷ? Mấy quyển sách vớ va vớ vẩn đó hoàn toàn không phải của anh và Tự Cường! Bọn anh cũng không biết nó có lai lịch thế nào, tất cả đều là âm mưu của Phó Bạch hết! Loại người tâm tư kín đáo, lòng dạ hiểm độc như cậu ta hoàn toàn không đáng để em phó thác cả đời! Lý Thanh Lê, em gả cho nhầm người rồi!”
Lý Thanh Lê hừ lạnh một tiếng, cười như không cười, hỏi anh ta: “Phó Bạch tính kế anh và Từ Tự Cường? Vậy xin hỏi tại sao anh ấy phải tính kế các anh? Anh ấy có thù với các anh sao?”
Ánh mắt của Vương Húc Đông nhanh chóng lóe lên một cái: “Anh không biết, nhưng cậu ta bày kế mưu hại bọn anh là chuyện hoàn toàn chính xác.”
Lý Thanh Lê chợt che miệng cười run hết cả người, vui không kiềm được, cười rất lâu mới ngừng lại: “Vương Húc Đông ơi là Vương Húc Đông, anh ở nông trường cải tạo bốn năm sao lại không tiến bộ một chút nào thế, ngược lại còn khiến người khác buồn nôn hơn trước?”
Sắc mặt của Vương Húc Đông chợt thay đổi, trở nên có vài phần đáng sợ.
Nhưng Lý Thanh Lê lại không hề sợ hãi, đáp: “Anh không biết nguyên nhân? Lẽ nào không phải do các anh giấu sách dưới giường người ta trước? Muốn hại Phó Bạch trước hay sao? Vương Húc Đông, nam tử hán đại trượng phu, cho dù anh không có bản lĩnh gì nhưng ít nhất cũng dám làm dám nhận đi chứ? Bằng không tôi thật sự… coi thường anh vô cùng, tôi cảm thấy lúc đầu mình thật sự mù mắt rồi!”
Những lời này giống như một cái tát vả lên mặt Vương Húc Đông, sắc mặt của anh ta vô cùng khó coi, nhưng suy cho cùng tuổi tác lớn rồi cũng có nhiều kinh nghiệm hơn. Bây giờ cũng có thể che giấu được vài phần cảm xúc, ra vẻ như tùy tiện nói: “Phó Bạch nói gì em cũng tin sao? Lý Thanh Lê, loại người như cậu ta trông thì đứng đắn nhưng thật ra lại đầy một bụng mưu mô tính toán, đừng để ngày nào đó em bị cậu ta bán rồi còn cảm thấy người ta lương thiện chính nghĩa, anh vì tốt cho em thôi.”
Lý Thanh Lê lộ ra nụ cười hiểu rõ: “Anh đang ly gián vợ chồng chúng tôi. Nhưng…”
Mấy lời nói sau đó nấn ná lại trên đầu lưỡi, Lý Thanh Lê lại đổi các khác, thở dài một tiếng, đáp: “Nhưng cho dù Phó Bạch thật sự là loại người như anh nói thì đã sao, tôi đã sớm yêu anh ấy sâu đậm rồi, cả đời này ngoại trừ anh ấy ra tôi không thích ai khác.’
Biểu cảm trên mặt của Vương Húc Đông như ăn phải cứt, vẻ mặt biến ảo vô cùng đặc sắc.
Lý Thanh Lê liếc mắt nhìn anh ta với vẻ khinh thường, hất cao cằm lách người rời đi, bộ dáng cao ngạo giống như một con khổng tước kiêu ngạo.
Lý Thanh Lê đón tuyết càng ngày càng dày trở về nhà, nghĩ đến Phó Bạch ở trường thi khác cũng không mang dù, cô cầm dù lại định ra cửa, ra đến cổng trường trông thấy Phó Bạch ở cách đó không xa đẩy xe đạp đang nói chuyện với một cô gái khác, cô đẩy nhanh bước chân lại gần, đến gần mới phát hiện ra người mà Phó Bạch nói chuyện lại là Châu Thư Đào.
Châu Thư Đào cũng không biết đang nói gì với Phó Bạch, nhưng vừa thấy Lý Thanh Lê đã giật nảy mình, ra vẻ bình tĩnh chỉnh tóc, sau đó có hơi hoảng loạn chọn đường khác rời đi.
Lý Thanh Lê cầm dù che trên đầu Phó Bạch, sóng vai đi cùng anh về nhà: “Có phải Châu Thư Đào nói xấu em không? Bằng không với thái độ làm người của chị ta chắc chắn sẽ túm lấy em hỏi em thi thế nào, sao có khả năng nhìn thấy em không nói câu nào đã trực tiếp chuồn mất?”
Đôi mắt phượng của Phó Bạch gợn sóng xinh đẹp, nhìn cô rồi chậm rãi đáp: “Chị Thư Đào ngược lại không nói gì cả, chỉ nói vừa rồi nhìn thấy em với một người đàn ông khác vừa nói vừa cười, người đó thoạt nhìn hình như là trí thức Vương Húc Đông ở đội sản xuất chúng ta…”
Xưa nay Châu Thư Đào rất để tâm đến chuyện về Lý Thanh Lê, lại có được lợi ích từ cái miệng rộng của chị ba Lý ngày trước, cho nên cô ta cũng biết chuyện trước đây của Lý Thanh Lê và Vương Húc Đông, lại thêm Vương Húc Đông ở đội sản xuất cũng vài năm, anh ta lớn lên cũng không tồi, cho nên Châu Thư Đào nhận ra anh ta cũng không lạ.