Chương 318: Thật sự tức chết đi được
Em gái là cô ruột của Nhị Nha, sẽ không bạc đãi Nhị Nha, em rể lại là giáo viên, Nhị Nha đi rồi có gì không hiểu có thể trực tiếp hỏi em rể, cho nên Nhị Nha đi vào huyện cũng rất tốt! Không tốt lại đón về nhà cũng được.
Nhìn hai chiếc xe đạp thuận theo sườn dốc trong nháy mắt đã biến mất, Lý Tam Nha ở trong sân tức đến mức than ngắn thở dài. Lúc đầu chị Nhị Nha là người đầu tiên vào phòng cô út ở, lần này lại là chị Nhị Nha được vào ký túc xá giáo viên trường cấp hai trong huyện ở đầu tiên, nói thế nào cô bé vẫn chậm hơn chị Nhị Nha một bước? Thật sự tức chết đi được!
Bốn người về ký túc xá, anh hai Lý dặn dò Nhị Nha vài câu trước, lại định nhét tiền cho Lý Thanh Lê, nói là phí ăn uống của Nhị Nha, hiển nhiên Lý Thanh Lê không nhận, thấy thời gian không còn sớm anh hai Lý đạp xe trở về.
Trong ký túc xá học sinh của trường học có mấy cái giường thiếu tay thiếu chân, Phó Bạch mượn được một cái ở trường học, ban ngày dựng dựa sát vào tường, buổi tối bắc lên ghế dài làm thành giường cho Lý Nhị Nha, từ đây Lý Nhị Nha sống cùng với Lý Thanh Lê.
Ban ngày Lý Thanh Lê và Phó Bạch đều đi làm, một mình Lý Nhị Nha ở nhà đọc sách. Cô gái này quen chịu khó, ngày nào Lý Thanh Lê và Phó Bạch về nhà cơm cũng đã nấu xong, trong nhà cũng được dọn dẹp sạch sẽ, Lý Thanh Lê cũng mặc cô bé, coi như là cho cô bé thư thả đầu óc.
Nhưng sau khi rời khỏi cha mẹ, tinh thần của Lý Nhị Nha dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy đã trở nên tốt hơn, nụ cười trên mặt xuất hiện nhiều hơn, cũng nói chuyện nhiều với Lý Thanh Lê hơn, xem chừng thời gian trước quả thật áp lực rất lớn.
Cùng với thời gian chuyển dời, ngày thi đại học càng ngày càng gần, sau đó Lý Thanh Lê làm thư xin nghỉ phép với nhà xưởng, Phó Bạch cũng nhờ những giáo viên khác giúp dạy thay tiết, hai vợ chồng dốc toàn sức nhắm vào kỳ thi đại học, lại thêm một Lý Nhị Nha nữa, nhà của Lý Thanh Lê không giống một gia đình, ngược lại giống một phòng học nhỏ, ba học sinh tuổi tác khác nhau ở trong phòng học nỗ lực học hành, mồ hôi tung bay.
Ngày tháng cố gắng luôn trôi qua rất nhanh, bài thi làm hết bộ này đến bộ khác, thời tiết càng lúc càng lạnh, chớp mắt cái đã đến ngày thi đại học.
Hôm thi đại học ấy thời tiết lạnh giá, bầu trời u ám, không thấy một chút ánh nắng nào cả.
Một khắc bước ra khỏi trường thi, Lý Thanh Lê thở phào một hơi nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn lên trời, không biết từ khi nào lại có tuyết rơi, từng bông từng bông, tự do tản mạn, không hề quan tâm sẽ bay đến nơi nào.
Lý Thanh Lê cất bước tiến lên một cách không nhanh không chậm, tuyết rơi vào lòng bàn tay tan dần từng bông, chỉ còn lại chút mát lạnh ở đó, cô lại cong khóe môi, cái lúm đồng tiền nhỏ tràn ra như bông tuyết xinh đẹp động lòng người.
Tuyết rơi cũng không lớn, trường thi của Lý Thanh Lê vừa vặn là trường cấp hai huyện, cho nên cô dứt khoát đi bộ từ nhà đến.
Cách đó vài bước, một người đứng thẳng tại chỗ nhìn cô, sau đó nhấc bước chân chậm rãi đi tới.
“Lý Thanh Lê.”
Một tiếng gọi xa lạ lại quen thuộc phá vỡ bầu không khí tuyết bay nhè nhẹ này, Lý Thanh Lê nâng mắt nhìn qua, ý cười trong mắt lập tức biến mất sạch. Người đàn ông trước mặt cắt tóc rất ngắn, gương mặt gầy gò, ánh mắt tối tăm, môi mím thật chặt trông rất lạnh lùng và vô tình, vậy mà lại là Vương Húc Đông đã bốn năm chưa gặp!
Lý Thanh Lê chẳng nói câu nào, quay người định đi.
Vương Húc Đông vội vàng chặn trước người cô: “Gặp được anh lẽ nào em không có gì muốn nói sao?”
Lý Thanh Lê đảo trắng mắt: “Tôi với anh không thân không thù, có gì hay mà nói? Chó ngoan không chặn đường, cút mau!”
Vương Húc Đông lại một bước cũng không nhường, vẻ mặt còn tối tăm hơn trước đó vài phần, giọng nói cũng khàn hơn trước: “Em không có gì để nói với anh nhưng anh lại có chuyện để nói với em, em biết mấy năm nay anh sống thế nào không? Em có biết anh đã chịu bao nhiêu tội không?”
Lý Thanh Lê không có kiên nhẫn đợi anh ta nói xong, giơ tay dùng sức đẩy anh ta ra, thấy đẩy không có tác dụng lắm, lại đá thật mạnh lên chân đối phương khiến anh ta đau đớn, sau đó cô vung mái tóc thản nhiên đi qua.
Chỉ là Lý Thanh Lê chưa đi được bao xa, Vương Húc Đông lại quấn lấy, túm lấy cánh tay của cô, trên mặt thậm chí còn mang theo nụ cười: “Mấy năm nay anh thật sự rất hy vọng em có thể tới thăm anh một lần, nhưng em lại lạnh lùng vô tình với anh như thế, huống chi, em và Phó Bạch còn kết hôn!”