Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 328 - Chương 328. Liệt Kê

Chương 328. Liệt kê Chương 328. Liệt kê

Chương 328: Liệt kê

Lý Thanh Lê đếm trên đầu ngón tay, đáp: “Đầu tiên, lúc trước khi chúng ta kết hôn anh nói sẽ không về thành, khi ấy em rất cảm động nhưng anh lại đồng ý sảng khoái quá. Thứ hai, mấy năm nay số lần chúng ta về tình T không nhiều. Thứ ba, lần này hai chúng ta thi đỗ đại học, cha mẹ đều viết thư kêu chúng ta về nhà một chuyến, nhưng anh lại lấy lên lớp làm lý do từ chối, cho nên em đang suy nghĩ lung tung, có lẽ anh cũng không muốn về tỉnh T cho lắm.”

Phó Bạch im lặng rất lâu rồi đột nhiên mỉm cười: “Ngược lại không sai, khi ấy mười mấy tuổi, cha mẹ bị bắt, các anh chị em thân mình còn chưa lo xong, giáo viên và bạn học ngày xưa thân thiết cũng một đêm trở mặt, đối với những học sinh có thành phần gia đình không tốt như bọn anh cứ hở tí là đánh đập, nghĩ ra đủ mọi cách sỉ nhục, có rất nhiều cách trị người mà em không thể nghĩ ra được… Cha mẹ anh có không ít anh chị em ngày trước qua lại gần gũi, khi ấy anh chị em bọn anh đến bước đường cùng mới tìm tới cửa nhưng lại không người nào để ý đến bọn anh, chỉ coi anh chị em bọn anh là ôn thần… Trong khoảng thời gian đó xảy ra rất nhiều chuyện, ký ức tươi đẹp mà thời thơ ấu để lại đều sụp đổ hết, ngược lại sau này đến công xã Xuân Thủy cuộc sống càng tốt hơn một chút.”

Đột nhiên Lý Thanh Lê giơ hai tay ôm mặt của Phó Bạch, xoa gương mặt anh, lắc đầu, đáp một cách khoa trương: “Có câu lòng yêu cái đẹp mọi người đều có, anh lớn lên đẹp như vậy, cuộc sống có thể khó khăn được đến đâu? Em nhìn mà đau lòng luôn này!”

Phó Bạch khẽ cười, nói tiếp: “Cho nên nói anh không thích về quê ngược lại cũng không phải, chỉ là về rồi khó tránh khỏi sẽ nghĩ đến hồi ức không tốt nên chẳng muốn về.”

Đôi câu vài lời chắp vá lại ký ức lại khiến Lý Thanh Lê đau lòng muốn chết, cách bàn ôm cổ Phó Bạch, khuyên nhủ với giọng dịu dàng: “Em trai đừng buồn, chị thương em.”

Chút cảm xúc vừa mới dâng lên của Phó Bạch trong nháy mắt đã tan thành mây khói, anh trở tay đẩy Lý Thanh Lê ra, đáp một cách cao ngạo: “Không biết lớn nhỏ.”

Bên môi lại lộ ra nụ cười như gió xuân thổi qua hoa đào.

Nhưng sau khi trải qua đêm này, Lý Thanh Lê càng quyết định mua nhà hơn, hôm sau cô với Phó Bạch xin nghỉ một ngày đi mua nhà, sau đó tìm người bắt đầu sửa.

Bà Điêu biết hai vợ chồng Lý Thanh Lê mua một căn nhà tồi tàn trên thị trấn lại tức không chịu được, nhưng lần nào Phó Bạch cũng chủ động đứng ra gánh trách nhiệm cho người vợ tùy tính của anh, bà Điêu cũng không thể chửi đứa con rể tốt như vậy đến tối tăm mặt mũi được nên chỉ có thể bỏ qua.

Thế nhưng chuyện càng khiến người tức tối hơn nữa đã xuất hiện, Lý Thanh Lê đã mua nhà không những không hối hận ngược lại còn khuyên năm anh trai cũng mua một căn nhà trong huyện, Lý Thành Dương phản ứng nhanh nhất, trực tiếp mua luôn căn nhà nát bên cạnh nhà Lý Thanh Lê, sau đó anh ba Lý cũng hưởng ứng mua một căn ở huyện, đám người anh cả Lý có khuyên cũng vô dụng.

Đến đây, ba anh em nhà họ Lý đã mua được ba căn nhà nát ở huyện giống như ý nguyện.

Rất nhanh đã đến tết, tết năm nay nhà họ Lý vô cùng náo nhiệt vì trong nhà có thêm năm sinh viên đại học, trên mặt ông Lý vô cùng vẻ vang, chỉ cảm thấy cho dù bây giờ mình có xuống lỗ, gặp tổ tiên cũng có thể ưỡn ngực thẳng lưng nói chuyện khí phách!

Còn một chuyện nữa, Phó Bạch từ chức giáo viên, chức vị công nhân ở xưởng dệt của Lý Thanh Lê lại có thể để lại cho người nhà, cô kêu Lý Đại Bạo tiếp nhận vị trí của mình.

Đón tết xong chính là khai xuân, cho dù là Lý Thanh Lê, Phó Bạch, hay là đám người Lý Nhị Nha đều phải thu dọn đồ đạc chuẩn bị tới trường đại học báo danh.

Trường đại học của Phó Bạch xa nhất, khai giảng cũng sớm cho nên anh là người đi sớm nhất trong năm người.

Ngày anh rời đi tiết trời trong xanh, ánh mặt trời ấm áp tươi đẹp, Lý Thanh Lê và mấy người anh năm Lý, Lý Nhị Nha đều tới tiễn, không chỉ có bọn họ mà còn có không ít học sinh mà Phó Bạch từng dạy cũng tới.

Tuy rằng anh dạy học nghiêm túc nhưng trình độ dạy học cao, đối xử với học sinh cũng vô cùng có trách nhiệm nên rất nhiều học sinh đều luyến tiếc anh, Phó Bạch không thể không tốn công sức một phen mới khuyên được đám trẻ mới mười mấy tuổi này về nhà, kết quả dẫn đến thời gian anh tạm biệt đám người Lý Thanh Lê giảm mạnh.

Bình Luận (0)
Comment