Chương 327: Năm chọi một
Năm nay cậu cả Điêu đã bảy mươi mốt tuổi, năm ngoái vừa về quê nhà, bà Điêu vừa về nhà mẹ đẻ triệu tập bốn anh em lại, thêm mắm dặm muối vào chuyện hai vợ chồng dì cả Điêu viện cớ bệnh mượn tiền nói ra một lượt, đừng nói là bốn anh em cậu cả Điêu mà ngay cả bốn thím và một đống cháu trai cháu gái cũng tức điên lên, lần này lừa tiền đến tận đầu anh chị em nhà mình rồi, đây là chuyện người làm sao? Có gì khác với súc sinh nuôi trong chuồng đó?
Vì thế người của bốn phòng nhà họ Điêu cộng thêm mẹ con bà Điêu là hai, ba mươi người ùn ùn kéo đến nhà dì cả Điêu.
Nhà dì cả Điêu ở công xã bên cạnh, một đám người đi hơn hai tiếng mới tới nơi. Dì cả Điêu thấy năm anh chị em của mình đều chen chúc tới đây thầm nghĩ mặt mũi của mình cũng rất lớn, bà ta khóc hu hu chủ động dẫn bọn họ đi gặp Châu Thủ Trị.
Khỏi phải nói, bộ dáng bệnh tật nằm trên giường đó của Châu Thủ Trị thật sự cũng rất ra gì đấy, như thể yếu chỉ còn lại một hơi thở, nếu không phải hai anh em Lý Thành Dương đã tới bệnh viện một chuyến thì bọn họ thật sự đã bị lừa rồi.
Dì cả Điêu bớt diễn ngược lại còn đỡ, nhưng cứ cố tình bà ta quá hết lòng hết sức, cố gắng khiến nắm đấm của anh chị em cậu cả Điêu đã năm, sáu bảy mươi tuổi cứng hơn, cuối cùng tiếng cãi nhau của sáu anh chị em cộng lại phải hơn ba trăm tuổi chính thức mở màn, đám người Lý Thành Dương ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có.
Năm chọi một, thắng thua không nói cũng biết, kết cục cuối cùng dì cả Điêu không chỉ kể khổ không thành, không lừa được tiền, mà còn đắc tội hết với năm anh chị em, nhưng đám người cậu cả Điêu già rồi, dì cả Điêu cũng già rồi, không nói ra được lời tàn nhẫn như đoạn tuyệt tình anh em gì đó, chỉ là từ nay về sau quan hệ hoàn toàn lạnh nhạt.
Sau khi Lý Thanh Lê có được tin tức, tâm trạng cũng cực tốt, dì cả tính kế không thành công, mẹ mình cũng sẽ không vô duyên vô cớ trúng gió? Như vậy mình đi học cuối cùng cũng có thể yên tâm.
Vì thời gian nhập học của trường đại học là mùa xuân năm sau cho nên Lý Thanh Lê và Phó Bạch vẫn phải tiếp tục tham gia công tác, nhưng ngược lại hai vợ chồng có vấn đề mới. Hai người bọn họ đều phải ra ngoài học đại học nên hiển nhiên ký túc xá giáo viên phải trả cho trường học, chỉ là trong nhà bọn họ còn nhiều đồ gia dụng và đồ đạc như vậy biết phải làm sao?
Suy nghĩ của Phó Bạch rất đơn giản, giá của mấy thứ gia dụng này xa xỉ hiển nhiên là chuyển về nhà mẹ vợ cất rồi.
Nhưng Lý Thanh Lê lại có suy nghĩ khác, cô và Phó Bạch ở huyện từ đầu đến cuối vẫn chưa có nhà của mình, tuy rằng bây giờ đại đa số nhà vẫn chưa thể bán ra, có cực ít nhà có thể bán nhưng đều là một vài ngôi nhà tồi tàn không người cần, nhưng đợi đến vài năm sau huyện thành phát triển, giá nhà ở huyện chỉ một ngày đã tăng vọt lên, nào còn rẻ như bây giờ nữa? Không tranh thủ bây giờ trong tay có tiền mua trước một căn, cuối năm rảnh rỗi sửa qua lại, có thể cất đồ là được.
Thật ra vì chịu ảnh hưởng từ quyển tiểu thuyết trong mơ đó, Lý Thanh Lê có suy nghĩ này cũng không phải ngày một ngày hai, chỉ là vẫn chưa thể tìm được căn nhà thích hợp, trước đó không tìm được là vì nó nát như cái chuồng trâu, nằm ở khu vực quá hẻo lánh, nhưng gần đây cuối cùng cô cũng tìm được một vị trí không tồi, cũng không tồi tàn đến mức không nhìn nổi, giá cả cũng hợp lý.
Nhưng mối bận tâm duy nhất của cô là sau khi Phó Bạch tốt nghiệp đại học còn bằng lòng về nơi này nữa không? Nếu anh muốn ở lại thủ đô hoặc là về quê nhà vậy cũng không cần mua nhà nữa.
Tối hôm ấy hai người tan làm về nhà, hai vợ chồng ngồi đối diện nhau triển khai thảo luận vấn đề này.
Lý Thanh Lê nói xong suy nghĩ của mình, nhìn Phó Bạch với đôi mắt mong đợi.
Đối diện với cô, thầy Phó nghiêm túc có tiếng ở trường học xưa nay đều mang theo ý cười trong mắt.
“Em muốn mua nhà thì mua, anh ở đây cũng quen rồi, sẽ không về tỉnh T nữa.” Vì lên lớp dạy cả ngày nên giọng của Phó Bạch có hơi khàn.
Lý Thanh Lê một tay chống cằm, nhìn anh không chớp mắt, muốn thông qua đôi mắt anh nhìn vào đáy lòng anh: “Thầy Phó, thật ra anh không thích tỉnh T đúng không?”
Đôi mắt của Phó Bạch khẽ động: “Tại sao lại nói như vậy?”