Chương 326: Trả nợ
Lần này bà Điêu lại nghe không vào, nhưng đối diện với đứa con gái mà mình thương yêu nhất, bà ta vẫn hơi áp chế cảm xúc lại: “Tiểu Lục, sao con có thể nói như vậy, loại chuyện như bệnh nặng này nào có thể tùy tiện nói ra? Dượng cả của con đã hơn sáu mươi, đây không phải là rủa bản thân sao?”
Những người đã già như bọn họ, tuổi tác càng lớn càng kiêng dè mấy loại bệnh chết này, thậm chí ngay cả mừng thọ cũng không muốn làm to vì sợ giục mình chết sớm, cho nên bà Điêu tin rằng Châu Thủ Trị sẽ nói mấy lời xúi quẩy đó.
Lý Thanh Lê và Lý Thành Dương liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều có hơi bất đắc dĩ, mẹ bọn họ là người cường thế cả đời, khôn khéo cả đời, nếu nói bà ta có điểm yếu gì thì một là Lý Thanh Lê, hai chính là người nhà mẹ đẻ mình. Con người bà ta thích bao che khuyết điểm, tặng cái này cái kia cho nhà cậu cả Lý hào phóng đến mức có thể nhìn ra được, bà Điêu chính là loại người oán hận anh chị em mình thì không sao, nhưng người khác oán giận bọn họ thì không được!
Cho nên tuy quan hệ giữa bà ta và dì cả Điêu không tốt nhưng gặp chuyện vẫn sẽ giúp đỡ mà không ngần ngại.
Nhưng Lý Thanh Lê và Lý Thành Dương lại không muốn nhìn thấy mẹ mình nhiệt tình như vậy, nếu nói nguyên nhân, vậy thì vì trong quyển tiểu thuyết có một việc như vậy, dì cả Điêu lấy cớ chồng mình bệnh nặng mượn tiền của anh chị em nhà mình, nhưng trên thực tế Châu Thủ Trị hoàn toàn không bệnh, bà ta làm vậy vẫn là để trả nợ cho hai đứa con trai không nên thân của mình.
Con người dì cả Điêu cũng rất kỳ lạ, ở bên ngoài bắt chẹt móc mỉa hiếu thắng đủ kiểu nhưng đối diện với hai đứa con trai phiền lòng của mình thì lại không có cách, chỉ luôn dối mình lừa người, lấy tiền trả nợ cho con trai sau đó càng trả càng nghèo.
Nghĩ đến đây Lý Thanh Lê lại không khỏi nghĩ đến mẹ mình, nghĩ đến mình và mấy người anh trai không ra hồn, nếu không phải vì nằm mơ một giấc thì bây giờ mấy anh em nhà mình cũng không tốt được đến đâu.
Nhưng một điểm khiến cô căm ghét nhất chính là trong tiểu thuyết mẹ mình cho dì cả Điêu mượn tiền nhưng sau cùng gia đình dì cả Điêu lại không muốn trả tiền, hai chị em cãi nhau to một trận, mẹ mình vì trận cãi nhau này mà trúng gió, không bao lâu sau thì qua đời.
Mẹ mình là một nhân vật phản diện, tác giả đặc biệt sắp xếp một kết thúc bi thảm như vậy cho bà ta, bị chị ruột của mình lừa tiền, bị chị em ruột làm cho tức chết, trước khi chết cũng không nuốt được cục tức này, chết không nhắm mắt chính là như thế.
Lý Thanh Lê đoán được mẹ mình chắc chắn sẽ không dễ dàng tin tưởng, chẳng qua cũng may mình không phải người.
“Anh năm, anh là tay lão làng tra án rồi, anh thấy sao?”
Lý Thành Dương nghiến răng nhưng vẫn tiếp lời, chỉ là giọng điệu nói chuyện của anh ta vô cùng ôn hòa: “Mẹ, dượng cả ở bệnh viện nào, ngày mai con dẫn mẹ đi một chuyến tới đó thăm, thuận tiện đưa tiền qua luôn.”
Lúc này, sắc mặt của bà Điêu đã tốt hơn một chút.
“Báo cáo kiểm tra là bệnh viện huyện, dượng cả của các con chắc chắn ở đó. Mẹ già tay chân yếu cả rồi, nào còn chịu được dày vò như thế, anh em cái con đi thay mẹ là được.”
Buổi chiều Lý Thanh Lê và Phó Bạch về huyện trước, sáng hôm sau Lý Thành Dương và anh ba Lý đạp xe đạp tới bệnh viện huyện, vì Lý Thành Dương có người quen trong bệnh viện huyện, hai anh em hỏi thăm ở bệnh viện một phen, ngược lại tra được ra tên của Châu Thủ Trị, nếu như ỉa không ra cứt cũng là một loại bệnh thì Châu Thủ Trị có bệnh nguy kịch thật.
Lý Thành Dương và anh ba Lý trở về nhà thông báo tin này cho bà Điêu, mới đầu bà ta vẫn chưa muốn tin sau đó lại tức đến mức chửi ầm lên, xách cái ghế ra ngồi ở cổng chửi, ngay cả tổ tông mười tám đời của Châu Thủ Trị và dì cả Điêu cũng đều bị hỏi thăm một lượt, hoàn toàn không để tâm tổ tông của bà ta và dì cả Điêu giống nhau, từ đó cũng có thể thấy bà ta hoàn toàn đã tức muốn sảng rồi.
Tâm trạng tức tối khiến bà Điêu quên mất tuổi tác của mình, giống như lập tức về lại năm mười tám tuổi, đôi chân thoăn thoắt vắt qua xe đạp, kêu con trai lập tức chở mình về nhà mẹ đẻ.