Chương 333: Đại kết cục 2
Vợ của Đại Bảo là Tần Tuệ nghe được chuyện này không nhịn được mà che miệng cười ha ha.
Ông Lý thân là người cầm dao cạo đầu hòa thương càng cười đến không khép được miệng.
Lý Nhị Bảo lại nói: “Anh cả, anh cũng đừng nói, anh chỉ thiếu mất ít tóc còn mông em thì bị đánh nát đây này. Trước đó cha mẹ em chưa bao giờ từng đánh em, một trận đòn đó có thể bằng cả mười năm ấy chứ, một tuần liền sau đó em không ngồi được, anh có biết lúc đó em đi nhà xí đau khổ thế nào không?”
Anh ba Lý thân là người tổn thất tôn nghiêm nhất đêm đó nên cũng nhớ rất rõ ràng, nhưng dù sao đây cũng là một chuyện xấu hổ, con người anh ta cần chút mặt mũi, không tiện nói ra lên án em gái mình nên chỉ có thể giả bộ không nhớ gì cả, cười ngốc ha ha.
Anh hai Lý nghĩ đến trước đây cũng không nhịn được mà “khà khà” hai tiếng, nói một cách khoa trương: “Đêm đó người thảm nhất vẫn là tôi đây này, từng đấy tuổi rồi còn bị mẹ mình dùng đế giày đánh? Những tiểu bối như mấy đứa đã từng ăn đế giày của cha mẹ ruột chưa?”
Bà Điêu – người chịu trách nhiệm cho hành động quất đế giày đang cắn hạt dưa, trên gương mặt hai năm gần đây đã tròn hơn không ít còn treo nụ cười, cắn xong hạt dưa bà ta giả bộ ném vỏ hạt về phía anh ba Lý: “Cái thứ khốn nạn, bây giờ mày có cầu bà đây quất đế giày lên người mày, bà còn ngại mặt mày nhiều dầu đấy nhé! Hừ!”
Có đôi khi hoàn cảnh quả thật có thể thay đổi một con người, mấy năm nay đám trẻ trong nhà không gây chuyện lại có tương lai, điều kiện tốt rồi, ngay cả loại người bị người chửi là lão bất tử ở sau lưng như bà Điêu cũng thay đổi tính cách, mấy năm gần đây không chỉ béo ra mà trên mặt còn cười nhiều hơn, xác suất cãi nhau cũng giảm mạnh, người không quen còn nghĩ bà ta là một bà cụ hàng xóm ôn hòa lương thiện.
Mọi người nói chuyện vui vẻ, anh tư Lý không nhịn được cũng góp vui, khoanh tay cười bảo: “Còn cả con nữa nhé, khi đó con ra đồng lén lười, em gái không cho con ăn cơm! Lúc đó con cũng tức muốn chết! Điều khiến người càng tức hơn là cha mẹ còn chiều con bé, đều cùng một cha mẹ sinh ra sao chênh lệch lại lớn như thế? Nghĩ đến cuộc sống hai mươi chín năm trước của con sống sảng khoái bao nhiêu, ai ngờ đến cuối cùng con lại bị một bát cơm thu phục! Ôi!”
Cả gia đình bị bộ dáng kỳ quái của anh ta chọc cười.
Mọi người có thể không chút kiêng dè chậm rãi nói lại chuyện xưa như thế cũng là vì trong lòng mọi người đều hiểu rõ khi ấy bị em gái/ cô út chỉnh đốn, trong lòng tức tối nhưng sau đó người được hưởng lợi vẫn là mình, nói đến cùng em gái/ cô út vẫn là vì tốt cho bọn họ mà thôi.
Thật ra nếu thật sự nhắc tới, người được hưởng lợi lớn nhất sau đại hội cải tạo gia đình lần đó chính là phòng hai, chị hai Lý không còn trợ cấp cho nhà mẹ đẻ nữa, cũng không tốn tiền cho Lý Nhị Nha lên cấp ba, sau khi anh hai Lý cai rượu lại sinh thêm Bát Nha, nhưng đối với người không rõ chuyện mà nói, chỉ sợ cũng sẽ không muốn biết ơn.
Lý Thanh Lê nhớ tới quá khứ cũng không nhịn được mà cười theo, sau đó ngồi thẳng người dậy, vắt chéo hai chân, tay phải chỉnh lại mái tóc mới cắt, còn kéo cổ áo… Tóm lại là ra vẻ.
“Bây giờ cuối cùng mọi người cũng hiểu dụng tâm khổ cực của em gái và cô út của mọi người năm đó chưa? Nếu không phải có em thì bây giờ mọi người có thể sống thành thế nào cũng không nói trước được đâu nha!”
“Đúng đúng đúng, cô út, cô thật sự đã cứu vớt số phận của một bé trai lầm lỗi! Cắt rất đẹp, cắt rất hay, cắt vô cùng tuyệt vời!”
“Hai vợ chồng bọn chị thật sự cảm ơn cô út, bằng không Thành Thụy nào có thể trở nên cần mẫn như vậy, dựa theo tính cách của anh ấy, bây giờ ngay cả vợ con cũng không nuôi được!”
“Khỏi phải nói, nếu không phải có em gái khuyên anh cai rượu vậy thật sự chưa chắc đã có Bát Nha! Nhưng sau này sao lại không linh nữa nhỉ, anh vẫn muốn sinh thêm hai đứa nữa!”