Chương 71: Có tình cảm sương sương mà thôi
Lý Thanh Lê nhìn theo bóng lưng rời đi một cách dứt khoát và kiên định của cô ta, không quên nhắc nhở: “Cho dù cô nhìn Lương Lỗi thế nào nhưng người mà Lương Lỗi thích thật sự chính là Tô Nhân, thời gian dài sẽ thấy lòng người thôi, sớm muộn gì cô cũng sẽ biết! Tôi thật lòng khuyên cô, cho dù đàn ông có tốt bao nhiêu cô cũng tuyệt đối đừng làm chuyện ngu ngốc, moi tim móc phổi gì đó cho anh ta hết, đặc biệt là suất vào đại học Công Nông Binh!”
Bước chân rời đi của Lưu Ngọc Hân ngược lại càng nhanh hơn.
Tuy rằng phản ứng của cô ta đều nằm trong phạm vi dự đoán của Lý Thanh Lê nhưng trong lòng cô vẫn vô cùng phức tạp, vốn dĩ làm người xấu thật sự dễ, còn muốn làm người tốt mới khó thật sự.
Không ai trong hai người phát hiện ra, sau khi bọn họ rời đi có một người từ phía sau phòng học bước ra.
Các xã viên lại bận rộn vài ngày, kỳ gặt vội trồng vội sắp kết thúc rồi.
Một buổi sáng cuối cùng kết thúc gặt vội trồng vội, trên trời đổ mưa nhỏ, các viên đội mũ rơm mặc áo tơi cấy mạ, vẫn luôn chiến đấu hăng hái đến tận sẩm tối, cuối cùng mưa mới dừng, trời lại trong, vậy là gặt vội trồng vội cũng kết thúc.
Ngày hôm sau kỳ gặt vội trồng vội, rất nhiều xã viên đều dậy muộn bao gồm cả vài thanh niên trí thức, thẳng đến khi trong sân lớn truyền tới tiếng hô hào gấp gáp phá vỡ không gian yên tĩnh này.
“Này! Tô Nhân ở điểm thanh niên trí thức các cô ngã đập đầu, trên đất chảy một đống máu to, chỉ sợ sắp không được rồi kìa!”
Một viên đá làm gợn lên ngàn tầng sóng, chưa đến một lúc ký túc xá nam nữ đều lần lượt mở ra, một đám người mang tóc tai rối bời kéo lê đôi giày, trí thức nam tròng áo may ô vào, các trí thức nữ thì mặc đồ ngủ làm từ quần áo cũ chạy ra ngoài.
Trong các trí thức nữ Vương Tĩnh Vân là người lớn tuổi nhất, bên khóe miệng mọc một nốt ruồi to như hạt mè giành trước nói: “Bây giờ Tiểu Nhân đang ở đây? Tình huống có nghiêm trọng không?”
Lý Tam Nha dùng sức gật cái đầu nhỏ, ra hiệu một cách khoa trương, đáp: “Cũng quá nghiêm trọng rồi ấy chứ! Cháu nhìn thấy một đống to trên đất toàn là máu thôi, não cũng chảy cả ra, cô nói có nghiêm trọng không? Khi cháu vừa mới tới, cô ấy hít vào ít thở ra nhiều, sắc mặt trắng như quỷ, cũng không biết còn có thể kiên trì đến bệnh viện huyện được không? Các người vẫn nên nhanh tới huyện thăm một chút đi, bằng không trễ rồi nói không chừng cũng không gặp mặt lần cuối được.”
Đám người Ngưu Kiến Quốc thấy Lý Tam Nha miêu tả như thật, cô bé lại chỉ là một cô gái nhỏ mười tuổi thoạt nhìn ngây thơ thành thật nên cũng lập tức tin ngay.
Người nào cũng không nói hai lời về phòng thay quần áo cầm tiền, chuẩn bị tới tìm đại đội trưởng xin giấy chứng nhận, mượn xe con la kéo của đại đội rồi lại đi một chuyến tới huyện.
Lương Lỗi vội vội vàng vàng chạy ra từ đại đội, đột nhiên từ bên tường vây nhảy ra một cô gái đeo kính mắt, chính là Lưu Ngọc Hân.
Hai người đụng nhau ngay chính diện, sắc mặt của Lương Lỗi trắng như tờ giấy, hai tay run rẩy, bộ dáng xơ xác chảy mồ hôi đầy đầu hiển nhiên đã rơi vào trong mắt Lưu Ngọc Hân một cách vô cùng rõ ràng.
“Lương Lỗi…”
Lương Lỗi lại không hề do dự một chút nào cả thậm chí còn không nhìn thẳng vào mắt cô ta lấy một lần, duỗi cánh tay tới đẩy cô ta tránh ra nửa mét, không một câu giải thích, chỉ đẩy nhanh bước chân chạy về phía nhà Lý Thành Năng như thể chậm một giây thôi là trời long đất lở, cũng như thể hoàn toàn không muốn để ý đến cô ta.
Lưu Ngọc Hân giữ nguyên bộ dáng hé miệng, hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lương Lỗi, thẳng đến khi anh ta hoàn toàn biến mất.
Đợi tất cả thanh niên trí thức đều rời đi hết, lúc này Lý Thanh Lê mới từ trong góc chuyên dành cho người xấu bước ra, giọng nói cũng không hề dao động: “Tôi tin dưới loại tình huống đột nhiên xuất hiện khiến đầu óc phải chịu đả kích to lớn, phản ứng của con người là bản năng nhất, chân thật nhất. Cô Lưu, cô cảm thấy thế nào?”
Lưu Ngọc Hân lại giống như một con rối gỗ không có linh hồn chậm rãi đi về ký túc xá thanh niên trí thức nữ, cầm chìa khóa thật lâu không mở nổi cánh cửa, cuối cùng chìa khóa rớt xuống, cô ta cũng không nhặt lên mà dứt khoát ngồi bệt mông xuống dưới mái hiên, không nói một lời nào.
Lý Thanh Lê nhìn thấy bộ dáng này của cô ta mà khó chịu, nghĩ đến khi mình phát hiện ra Vương Húc Đông lừa dối tình cảm cũng không buồn bã như cô ta, lẽ nào cô với Vương Húc Đông hoàn toàn chỉ là có tình cảm sương sương mà thôi?