Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 72 - Chương 72. Không Cách Nào Thực Hiện

Chương 72. Không cách nào thực hiện Chương 72. Không cách nào thực hiện

Chương 72: Không cách nào thực hiện

Cô thậm chí cũng chỉ hối hận một chút xíu như vậy, sớm biết tình cảm của Lưu Ngọc Hân dành cho Lương Lỗi sâu đậm như vậy…

Ôi, sớm biết cũng vô dụng, đầu óc cô cũng chỉ nghĩ được ý tưởng không đứng đắn nhiều chứ cách đứng đắn thì cô cũng không nghĩ ra được, đây không phải là làm khó cô ta sao?

Ngay lúc Lý Thanh Lê đang đầu bứt tai nghĩ nên nói với Lư Ngọc Hân thế nào mới có thể dễ chịu hơn một chút, thì đột nhiên đôi mắt của cô ta lại hiện lên tia sáng.

“Đúng! Lương Lỗi là một người giàu tình cảm, anh ấy rất có tình thương, cũng rất tốt bụng, đám thanh niên trí thức chúng tôi cũng biết nhau sáu bảy năm rồi, tình cảm sâu đậm sớm đã coi nhau thành anh chị em ruột thịt, cho nên ngay khi anh ấy nghe thấy Tiểu Nhân đập đầu, tình hình rất nguy cấp, làm sao anh ấy có thể không gấp được? Tôi vừa biết Tiểu Nhân đập đầu cũng rất lo lắng!”

Cô ta lập tức đứng bật dậy, siết nắm tay, trong mắt tản ra tia sáng: “Chính là như vậy! Nếu như anh ấy không vội thành như vậy mới kỳ quái, dù sao anh ấy cũng là một người đến vậy cơ mà!”

Lý Thanh Lê ngay tại trận: “…”

Toàn bộ mọi thứ cô nhìn thấy chỉ sợ không cùng một thế giới với Lưu Ngọc Hân nhìn thấy? Theo quan điểm của cô, tính cách của đám thanh niên trí thức này khác nhau, cũng đều có suy tính của riêng mình, anh chị em ruột thịt có thế nào cũng sẽ không xây bảy tám cái bếp lò tự mình nấu cơm đi?

“Vậy anh ta muốn cô nhường danh sách đại học Công Nông Binh quý giá cho anh ta thì nói thế nào? Mà cô không đồng ý anh ta sẽ lạnh nhạt với cô, sẽ mặc kệ cô lại nói thế nào hả?”

Vốn dĩ vào tối hôm Lý Thanh Lê đi tới trường học tìm Lưu Ngọc Hân ấy, Lương Lỗi tìm Lưu Ngọc Hân đi ngắm trăng đồng thời còn nói rất nhiều, nói về sự kỳ vọng của cha mẹ đối với anh ta, nói tới hoài bão của anh ta, nói đến sự buồn khổ ngã lòng thất bại của anh ta, cũng nói cả sự yêu thích và ái mộ của anh ta với Lưu Ngọc Hân, còn nói muốn cho cô ta một tương lai tốt đẹp nhưng cứ cố tình bây giờ anh ta vẫn còn bị nhốt ở nơi thôn quê chỉ giao tiếp với bùn lầy, không có cách nào thực hiện ước mơ này…

Nói đến cùng, cho dù anh ta không nói rõ nhưng Lưu Ngọc Hân vẫn hiểu rõ, Lương Lỗi hy vọng cô ta có thể nhường suất đại học Công Nông Binh cho anh ta, anh ta là đàn ông càng cần suất đó hơn, cũng càng có thể phát huy giá trị của đại học.

Nếu như là trước kia, Lương Lỗi dùng lời nói dịu dàng mềm mại như vậy mở rộng cửa lòng nói chuyện với cô ta, cô ta chắc hẳn sẽ đồng ý vì bối cảnh gia đình của cô ta không kém, cho dù không vào được đại học Công Nông Binh nhưng cô ta cũng có thể làm bệnh án lùi về thành phố. Cô ta bằng lòng ở lại nơi này hoàn toàn là vì muốn ở bên cạnh người mình yêu, thậm chí Lương Lỗi lên đại học cô ta còn có thể về thành phố nhanh hơn, nhưng vì những lời mà Lý Thanh Lê nói đó đã khiến cô ta do dự.

Thứ cô ta để ý không chỉ là Lương Lỗi ở bên cô ta là cần gì đó ở cô ta, có mục đích không đơn giản, mà cô ta càng để ý lời Lý Thanh Lê nói Lương Lỗi hoàn toàn không thích cô ta, người được anh ta quý trọng đặt trong lòng thật ra chính là Tô Nhân.

Tóm lại, tối hôm ấy cô ta cũng không nhả ra gì cả, cũng chính bắt đầu từ tối hôm đó Lương Lỗi lạnh lùng với cô ta hẳn, cô ta tìm anh ta nói chuyện nhưng anh ta cũng không để ý, khiến cô ta buồn bã vài ngày rồi.

Hôm nay Lý Thanh Lê lại tới tìm cô ta nói muốn cho cô ta tận mắt nhìn thấy Lương Lỗi nghe thấy Tô Nhân đập đầu sẽ phản ứng ra sao.

Ma xui quỷ khiến thế nào cô ta lại đồng ý, cho nên mới có một màn vừa rồi.

Nhưng giờ này khắc này cô ta vẫn không bằng lòng tin toàn bộ chuyện mà mình nhìn thấy, cô ta vẫn cảm thấy Lương Lỗi là một người tốt, anh ta đối với Tô nhân cũng chỉ là sự quan tâm giữa các đồng chí bạn bè.

Lưu Ngọc Hân quay đầu không nhìn vào mắt Lý Thanh Lê: “Anh ấy là đàn ông còn là một người có chí hướng lớn, là người đều sẽ muốn lên đại học Công Nông Binh, càng huống chi là anh ấy? Hơn nữa anh ấy không chỉ vì mình mà còn vì tương lai của chúng tôi hơn.”

Lý Thanh Lê: “…”

Bình Luận (0)
Comment