Chương 75: Xúi quẩy
Gương mặt của Lưu Ngọc Hân vùi vào trong hai cánh tay khóc lớn, cũng không biết có nghe vào tai hay không nữa.
Bản thân Lý Thanh Lê thường nói tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, đợi cô ta khóc xong còn đưa cô ta về ký túc xá thanh niên trí thức.
Trong các thanh niên trí thức cô chỉ biết mỗi Lưu Ngọc Hân và Phó Bạch cho nên cô quay đầu đi tìm Phó Bạch, nhưng buổi tối các thanh niên trí thức đều ở trong ký túc xá, cô không khỏi đụng mặt Lương Lỗi ở ký túc xá nam.
Lý Thanh Lê không hề khách khí một chút nào, nhìn thấy người ta trước tặng cho một ánh mắt coi thường rồi lại tặng thêm vài câu rất hay: “Năm nào cũng có chó chết nhưng năm nay lại vô cùng nhiều! Phi! Xúi quẩy!”
Lương Lỗi đang ăn cơm: “…”
Ánh trăng rót xuống màu trắng trong, xung quanh côn trùng ếch nhái kêu còn có gió mát chậm rãi thổi.
Nếu bỏ qua con muỗi đang bận kiếm ăn thì khung cảnh vẫn rất yên tĩnh và nhã nhặn.
“Phó Bạch, Lưu Ngọc Hân là một trí thức cùng tốp với các anh cũng là bạn bè, hai ngày nay tâm trạng của cô ấy không ổn định cho lắm, làm phiền anh để ý cô ấy nhiều hơn một chút.” Giọng điệu của Lý Thanh Lê hiếm khi nghiêm chỉnh.
Dù sao cô cũng quay đầu làm người tốt việc tốt, phí công phí sức cũng không muốn cuối cùng Lưu Ngọc Hân vẫn nhảy sông tự tử, vậy cô còn dày vò mình làm gì, trực tiếp để cô ta tự sinh tự diệt cho rồi.
Trăng thanh gió nhẹ thổi, Phó Bạch dựa lưng lên thân cây, hai tay đút túi quần, gió đêm chậm rãi thổi lên vài sợi tóc của anh, gương mặt anh dưới ánh trăng đã khá mơ hồi nhưng đường nét gương mặt lại càng thanh tú, gọn gàng, đẹp đẽ hơn.
Lý Thanh Lê thấy anh lười biếng dựa người ở đó, không nói lời nào giống như đang nhìn cô lại giống như đang nhìn rừng trúc phía xa, mới duỗi chân tới đá nhẹ lên giày giải phóng của anh.
“Này, em đang nói với anh đó!”
Phó Bạch lại bất chợt khẽ cười một tiếng, hỏi một đằng đáp một nẻo: “Lẽ nào làm người tốt cũng có thể nghiện được sao?”
Lý Thanh Lê không hiểu gì cả, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh có ý gì? Anh có thể nói tiếng người được không?”
Phó Bạch đứng thẳng người lên, nhấc chân đi vào trong đại viện thanh niên trí thức.
“Lo bản thân em cho tốt đi, có vài người không phải chỉ ngồi không thôi đâu…”
Lý Thanh Lê ở sau lưng: “?”
Đáng ghét! Lại để anh thể hiện rồi! Cô hoàn toàn nghe không hiểu anh đang nói gì.
Trở về từ ký túc xá thanh niên trí thức, trên cầu gỗ cô lại một lần nữa dừng bước chân.
Cùng là ánh trăng như vậy, địa điểm như vậy, cùng là Lý Nhị Bảo nhưng khác ở chỗ người bên cạnh Lý Nhị Bảo đêm nay đã đổi thành Phan Tú Tú rồi.
“… Tú Tú, cậu có biết sự khác biệt giữa cậu và sao trời không?” Lý Nhị Bảo cố tình giả giọng trầm thấp.
“Là gì?” Phan Tú Tú hỏi với vẻ mong chờ và khẩn trương.
“Sao ở trên trời còn cậu ở trong tim tớ…”
“Ghét ghê, cậu lại nói loại lời này để trêu chọc tớ! Sao cậu lại dẻo miệng như vậy?”
“Tú Tú, cậu xinh đẹp, tốt bụng, hào phóng như vậy, tớ thật lòng thật dạ khen cậu mà…”
Lý Thanh Lê cũng không nghe nổi nữa, trong lòng thầm mắng đứa trẻ xui xẻo này, hôm nay tên cặn bã Lương Lỗi mới vừa ra khỏi lò mà bây giờ hàng dự bị cặn bã Lý Đại Bảo đã nhảy ra ngoài, đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Lý Thanh Lê nhấc chân tiến lên, cao giọng nói: “Đại Bảo, đợt trước không phải cháu ở đây ngắm trăng với Nhị Mai sao, sao tối nay lại ở đây ngắm sao với Tú Tú thế, có phải cảnh sắc bên này vô cùng đẹp không? Cô cũng tới ngắm?
Lý Đại Bảo vừa nghe thấy giọng điệu nói chuyện của cô út đầu đã to gấp đôi, không kịp chào hỏi Phan Tú Tú đã đứng dậy kéo Lý Thanh Lê đi về nhà mình.
Lý Thanh Lê hoàn toàn không có suy nghĩ giãy ra, thậm chí trên đường còn không nói một câu nào.
Cuối cùng về đến ngoài sân nhà họ Lý, Lý Đại Bảo lén thở dài một hơi, thả Lý Thanh Lê ra tự mình đi vào sân trước, chỉ là cậu bé vừa bước được vài bước, phía sau đã truyền tới tiếng hai cánh cửa nặng nề đóng lại.
Cậu bé lại bước hai bước nữa, Lý Thanh Lê ở phía sau bất chợt cười lạnh một tiếng, bước chân của Lý Đại Bảo dừng lại quay đầu về sau nhìn, màn đêm bên ngoài tối đen như mực không nhìn rõ được biểu cảm của Lý Thanh Lê nhưng không biết tại sao đột nhiên trong lòng cậu bé lại dâng lên một dự cảm chẳng lành.