Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 76 - Chương 76. Đại Bảo Gây Họa Rồi

Chương 76. Đại Bảo gây họa rồi Chương 76. Đại Bảo gây họa rồi

Chương 76: Đại Bảo gây họa rồi

Quả nhiên, giây tiếp theo, Lý Thanh Lê dùng giọng nói có lực xuyên thấu của mình hô vang vọng toàn bộ nhà họ Lý.

“Anh cả! Chị cả! Đại Bảo gây họa rồi!”

Lý Đại Bảo bịt lỗ tai, chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì quỳ xuống đất, cảnh tượng này sao lại giống với ngày đó Nhị Bảo bị đánh tàn nhẫn như vậy?

Cậu bé phản ứng lại hai bước chạy qua túm tay Lý Thanh Lê, eo hơi cúi xuống, khóc không ra nước mắt nói: “Cô út! Cháu có chỗ nào lại đắc tội với cô? Cháu xin lỗi cô còn không được sao? Hoặc là cô đánh cháu cũng được, cầu xin cô đừng dày vò cháu!”

Lý Thanh Lê rút tay về một cách vô tình và lạnh lùng, nhấc chân đi vào nhà chính: “Hừ! Trước đây đã cho cháu một cơ hội mà cháu lại không biết hối cải, bây giờ cầu cô đừng giày vò cháu sao, muộn rồi!

Lý Đại Bảo suýt chút nữa quỳ xuống trước mặt Lý Thanh Lê, tuy rằng cậu bé cũng không biết mình đã làm ra chuyện khiến trời giận người giận gì, nhưng bản lĩnh hô mưa gọi gió của cô út thì cậu bé lại biết rất sâu sắc. Thảm cảnh Lý Nhị Bảo bị đánh đến tróc da tróc thịt đó vẫn còn như hiện ra rõ mồn một, cậu bé cũng không muốn thảm như vậy cho nên chỉ có thể cầu xin gấp đôi, thử dùng nụ cười trẻ con xinh đẹp của mình và lời nói mềm mại dễ nghe chiếm được một chút hảo cảm.

“Cô út, cô út, bình thường quan hệ của hai chúng ta tốt như vậy, cô lớn lên xinh đẹp như thế, người khác đều nói cháu lớn lên giống cô nhất, cô sẽ không nhẫn tâm với cháu chứ cô út?”

Lý Thanh Lê còn chưa trả lời thì hai vợ chồng anh cả Lý đã ra ngoài, trong sân tối tăm, hai vợ chồng lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau đều có hơi do dự như vậy. Nhị Bảo nhà thằng ba mới bị dạy dỗ, hôm đó anh cả Lý còn tới dạy dỗ chú ba, mới qua vài ngày phong thủy đã thay đổi, nhanh như vậy đã đến phiên anh ta rồi sao?

Thế này cũng quá lúng túng rồi.

Hai vợ chồng vào trong nhà trước, chị cả Lý theo bản năng sáp lại gần anh cả Lý, hai vợ chồng đều hít một hơi thật sâu, lúc này anh cả Lý mới hỏi: “Em gái, em nói Đại Bảo gây họa, nó đã làm gì sao?”

Nếu như có người nghe cẩn thận chỉ sợ còn có thể nghe ra được trong giọng nói của anh cả Lý còn hơi run rẩy một chút như vậy.

Lý Thanh Lê ngồi bên trái chiếc bàn vuông, nói với anh cả Lý với vẻ căm phẫn trào dâng: “Anh cả, chị cả, anh chị biết không, Lý Đại Bảo nó dụ dỗ cô gái trẻ nhà người ta, hơn nữa còn dụ dỗ tận bốn năm cô! Anh chị cũng phải quản cho chặt đi, bằng không sớm muộn gì cũng bị người báo cáo nó phạm tội lưu manh bị bắt lại! Cả đời cũng sẽ bị hủy!”

Lời này vừa nói ra khiến đám người lần lượt vào nhà chính đều yên lặng, thật sự giống như gà trong chuồng gà, yên lặng như gà, chỉ có anh cả Lý là trừng to mắt.

Vợ chồng anh cả Lý thật lâu mới tìm lại được giọng nói của mình.

“Cái gì?”

“Không thể nào!”

Lý Đại Bảo phản ứng chậm một bước, gân cổ lên thề thốt phủ nhận: “Con không có!”

Cậu bé quay về phía cha mẹ mình, vội vàng giải thích: “Cha! Mẹ! Con không hề dụ dỗ cô gái nhỏ! Con chỉ có nhiều bạn, có thể nói chuyện với bất cứ ai thôi mà, lẽ nào con nói chuyện với bạn thêm vài câu, chọc cho người ta vui vẻ cũng gọi là dụ dỗ sao? Rõ ràng là bản thân cô út suy nghĩ lệch lạc, không liên quan gì đến con.”

Đám người anh cả Lý lại chuyển ánh mắt về phía Lý Thanh Lê.

Lý Thanh Lê đặt một tay lên bàn, cười như không cười: “Nghe ý tứ này của cháu thì Nhị Mai, Tú Tú, Tiểu Mao, Kim Lan... mấy cô gái nhỏ này cháu không thích cô nào sao?”

Lý Đại Bảo đứng bên dưới ngực ưỡn rất cao, ngũ quan của thiếu niên vẫn chưa hoàn toàn rút hết nét trẻ con, chỉ có đôi mày ưa nhìn sắc bén như đao kiếm rút khỏi vỏ, bén nhọn góc cạnh như tính cách của thiếu niên: “Bọn họ đều là bạn lớn lên chung với cháu, đương nhiên cháu thích bọn họ rồi, nhưng đó đều là thích giữa bạn bè, là thích giữa các anh chị em!”

Lý Thanh Lê hỏi ngược lại: “Bạn bè! Anh chị em? Vậy cháu sẽ nói với Đại Nha loại lời buồn nôn thấy ớn như sao trên trời còn em ở trong tim anh này sao? Sẽ nói với Tam Nha câu mặt trăng một tháng tròn một lần, mà mỗi ngày em đều xinh đẹp như vậy này sao?”

Lý Đại Nha và Lý Tam Nha đều liếc mắt nhìn Lý Đại Bảo với vẻ ghét bỏ, chà sát cánh tay nhích sang một bên.

Nghe xong những lời này của Lý Đại Bảo, mọi người trong nửa năm đều không muốn ngẩng đầu lên nhìn trời nữa.

Bình Luận (0)
Comment