Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 77 - Chương 77. Nhanh Chóng Hiểu Được

Chương 77. Nhanh chóng hiểu được Chương 77. Nhanh chóng hiểu được

Chương 77: Nhanh chóng hiểu được

Lồng ngực của Lý Đại Bảo phập phồng với biên độ lớn hơn như thể chịu phải sự sỉ nhục nào đó vậy, giọng nói của cậu bé vút lên thật cao, đối chất với Lý Thanh Lê: “Cháu khen Nhị Mai xinh đẹp đó chính là khen ngợi cô ấy, cháu thật lòng khen bạn bè thì có gì sai? Về phần tối nay nói những lời đó với Tú Tú... đó là vì chú Phan và thím Phan thiên vị, luôn đối xử không tốt với Tú Tú, cháu muốn an ủi cô ấy để cô ấy biết trên thế gian này vẫn còn có người quan tâm cô ấy! Cháu hoàn toàn quan tâm bọn họ như giữa những người bạn với nhau! Cháu nói lại một lần nữa, cháu không dụ dỗ bọn họ!”

Tâm trạng của Lý Đại Bảo kích động như vậy, gần như là gào lên, khiến đám người anh cả Lý vốn lòng đã hơi nghiêng đi lại quay về.

Chị cả Lý một tay kéo Lý Đại Bảo, giúp cậu bé xuôi khí, lại nói với Lý Thanh Lê: “Em gái, em lớn hơn Đại Bảo chưa đến vài tuổi, đều là cùng nhau trưởng thành, người khác không biết nhưng em còn không biết sao, Đại Bảo của chúng ta không phải loại người này!”

Lý Thanh Lê thầm nghĩ: Em biết cái con khỉ! Nếu không phải đọc tiểu thuyết thì ngay cả bản thân em là cái thứ hàng xanh đỏ tím vàng gì còn không rõ, còn biết người khác sao?

Anh cả Lý lại tức giận nhìn Lý Đại Bảo, thở phì phò nói: “Cho dù cô út của con nói có thật hay không nhưng con qua lại gần gũi với cô gái nhỏ người ta cũng là sự thật đi! Năm nay cha đã nói với con bao nhiêu lần rồi, con đã mười sáu, là một thiếu niên trẻ tuổi, không thể giống như lúc nhỏ chơi với đám người Nhị Mai nữa, phải biết tránh hiềm nghi, con đã đồng ý với cha thế nào? Kết quả lại coi lời cha như nước đổ lá khoai có phải không? Hôm nay cô út con nhìn thấy, người trong nhà chúng ta nói với nhau cũng thôi đi, nhưng lần sau người ngoài nghe thấy ai còn nghe con giải thích nữa? Danh tiếng của bản thân con xấu không sao, nhưng cô gái nhỏ người ta phải làm sao? Sau này còn gả cho ai được nữa? Đây không phải là tốt với người ta, mà con đang hại người ta đó!”

Lời này của anh cả Lý chắc hẳn đã nói không ít lần, Lý Đại Bảo hoàn toàn không có phản ứng lớn gì mà gân cổ lên nói: “Dù sao con không thẹn với lòng mình, là bản thân bọn họ có tư tưởng không sạch sẽ!”

“Con!” Tay của anh cả Lý giơ được cao bao nhiêu thì trong lòng lại không nỡ ra tay đánh con bấy nhiêu, cuối cùng mông vẫn không vang lên một tiếng nào.

Thấy mọi người sắp nghiêng về phe Lý Đại Bảo, Lý Thanh Lê lại dùng một câu nói trong nháy mắt xoay chuyển tình thế.

“Tư tưởng không sạch sẽ, vậy tối tết Đoan Ngọ, dưới cây liễu cổ thụ bên sông Tiểu Vượng, cháu hôn một cô gái, cái này có tính là không sạch sẽ không?”

Lý Đại Bảo sợ hãi giật mình, không khỏi nuốt mạnh nước miếng, dùng loại ánh mắt như thể bé đáng thương trông thấy quỷ nhìn Lý Thanh Lê.

Chị ba Lý đứng bên cạnh cột nhà gỗ lập tức tỉnh táo phấn chấn, cô ta vừa mới giúp Lý Thanh Lê một việc lớn nên lá gan cũn to hơn, thò cái đầu lộ ra hai con mắt sáng choang ra, hỏi: “Ôi, em gái, cô gái đó là ai thế?”

Bà Điêu chủ nhà đã tới, cũng sáp tới hỏi: “Đúng đó Tiểu Lục, là nhà ai thế? Nếu như tốt, hôn sự của Đại Bảo mẹ cũng không cần lo nữa.”

Ngoại trừ vợ chồng anh cả Lý ra, những người nhà họ Lý khác đều hóa thành quần chúng hóng chuyện, ánh mắt nhìn về phía Lý Thanh Lê sáng ngời, vẻ mặt tò mò.

Lý Thanh Lê rất có hứng thú đáp: “Là ai nhỉ, còn không phải chính là...”

“Cô út!” Một tiếng gọi dạt dào tình cảm, cao vút hữu lực của Lý Đại Bảo cắt ngang lời cô.

Ngay sau đó, ánh mắt của mọi người hoa lên, chỉ cảm thấy có thứ gì đó bay tới như sao băng, đợi nhìn lại đã thấy Lý Đại Bảo quỳ xuống trước mặt Lý Thanh Lê, ôm chân cô khóc như mưa.

“Cô út! Cháu sai rồi! Cháu thật sự sai rồi! Là cháu sinh ra gan chó mới phản bác lại cô út! Cháu không phải con người ! Cô út, cô không chỉ hôm nay đúng, mà ngày mai đúng, hôm qua cũng đúng luôn! Cô mãi mãi không sai, người sai chỉ có thể là người khác! Cô út, cô tha thứ cho đứa cháu trai lớn rất ngu ngốc, rất ngây thơ, bướng bỉnh không hiểu chuyện này như cháu đi mà!”

Những người khác: “?” Tiểu tử này học được cách trở mặt rồi sao?

Lý Đại Bảo khóc đến khàn cả giọng, nhưng thật lâu vẫn chưa đợi Lý Thanh Lê mở miệng, cậu bé vừa mới nâng mắt nhìn lên đã đối diện với ánh mắt ý vị sâu xa của cô, suy cho cùng cũng là cô cháu từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cậu bé rất nhanh đã hiểu được.

Bình Luận (0)
Comment