Chương 78: Điều kiện
Đôi mắt nhắm lại, cắn răng, một chân giậm xuống như muốn hiến dâng mình, nói: “Cô út, từ hôm nay trở đi, cô kêu cháu đi đông cháu tuyệt đối không đi tây, cô kêu cháu làm gì cháu làm cái đó, cháu đảm bảo không oán trách nửa lời! Bắt đầu từ hôm nay, Lý Chính Quốc cháu chính là người hầu nhỏ, tay sai nhỏ của cô út!”
Mấy đứa nhỏ Lý đại Nha không hề che giấu: “Êu...”
Đám người anh cả Lý cũng bị một màn thao tác này của Lý Đại Bảo làm cho ngây người.
Lý Thanh Lê mỉm cười: “Miệng nói chung quy vẫn hơi giả dối, như vậy đi, cháu đồng ý hai điều kiện của cô trước, sau này xem biểu hiện của cháu sau.”
Lúc này giọng nói du dương rõ ràng, xinh đẹp ngọt ngào của Lý Thanh Lê theo quan điểm của Lý Đại Bảo lại chẳng khác gì yêu quái mọc sừng, cho dù chỉ đối diện với ánh mắt của cô cũng đã run rẩy cả người, lắp bắp hỏi: “Điều... điều kiện gì ạ?”
Lý Thanh Lê cười càng ngọt ngào hơn: “Thứ nhất, đương nhiên là cách mấy cô gái nhỏ trẻ tuổi xa một chút, rốt cuộc cháu có suy nghĩ gì cũng chỉ có mình cháu biết rõ, nhưng theo quan điểm của cô, những hành động này của cháu tuyệt đối sẽ dẫn đến hiểu lầm cho bọn họ, bọn họ đều sẽ cho rằng cháu thích mình. Danh tiếng của cháu thối, sau này cô út của cháu còn gả cho người ta thế nào được nữa? Thứ hai, trời nóng rồi, cũng đã đến lúc cho cháu cạo đầu hòa thượng.”
Xem cháu mang cái đầu bóng loáng trọc lóc còn trêu ghẹo cô gái nhỏ người ta thế nào, còn mặt mũi nói những lời tán tỉnh cặn bã quê mùa đó kiểu gì nữa.
Lý Đại Bảo: “Không!”
Cả nhà họ Lý chỉ có Lý Nhị Bảo lộ ra một nụ cười mỉm hạnh phúc: “Đột nhiên cảm thấy mình may mắn là sao ta?”
Lý Thanh Lê thuộc phái hành động, nói làm là làm, quay người về nhà bếp lôi một cái kéo và một con dao tới, đứng ở cửa nhà chính mỉm cười với Lý Đạo Bảo.
Lý Đại Bảo theo bản năng ôm chân ông Lý bên cạnh, ngay cả đôi mày cũng viết: Cháu trai gặp nguy, cứu mạng!
Ông Lý vỗ một tay lên lưng Lý Đại Bảo, một tay vẫy với Lý Thanh Lê, cười ha ha nói: “Tiểu Lục, con đừng xén của Đại Bảo!”
Lý Đại Bảo lập tức cảm động rơi nước mắt như mưa: “Đây là ông nội ruột của cháu, vẫn là ông thương cháu!”
“... Năm anh trai của con từ nhỏ đến lớn đều là cha cạo đầu cho, đưa kéo với dao cho cha, việc này cha giỏi nhất, ha ha ha ha.” Ông Lý vui vẻ giống như đứa trẻ năm mươi bảy tuổi.
Khóe miệng của bà Điêu giật một cái, ánh mắt nhìn về phía của Lý Đại Bảo đột nhiên trở nên thương yêu hơn rất nhiều.
Cả nhà chỉ có Lý Đại Bảo khóc đau như đứt từng khúc ruột, đau lòng gần chết, tiếng khóc thật lâu không dứt trong sân nhà họ Lý.
“Cha ơi! Mẹ ơi! Con thật sự biết sai rồi! Mau giúp con cầu tình với cô út đi! Con không muốn làm con lừa trọc đâu!”
“Ông nội, bỏ qua cho cháu đi mà! Lẽ nào ông không nhớ ông từng nói cháu là cháu trai lớn mà ông thương nhất, nhất, nhất sao!”
“Cô út! Cháu cũng không dám đắc tội với cô nữa đâu! Cháu chỉ là một bé trai, trái tim của cháu sẽ vỡ mất!”
“Trời ơi! Bọn họ mất đi chỉ là một mảnh chân tình, còn cháu mất đi lại là một mái tóc dày rậm!”
Tối ấy, Lý Đại Bảo mất đi một mái tóc, ôm quả đầu quả trứng nham nhở như bị chó gặm, ngồi như héo tàn trong phòng nhà mình, vừa ngồi đã hơn nửa tiếng, như thể thứ cậu bé mất đi không phải là một mái tóc đen mà còn có linh hồn trẻ tuổi bất kham, tự do nóng bỏng của mình.
Hơn nửa ngày, cuối cùng cậu bé cũng mở miệng nói một câu khuyên bảo chân thành sâu sắc và hàm súc với ba đứa em trai em gái của mình: Đừng thử chọc giận cô út, bằng không cuộc đời sẽ chỉ có một vạn cách bất hạnh!
Lý Đại Nha tiến hành bổ sung: Cô gái thích cười vận mệnh sẽ không quá kém, cô út thích cười mưu đồ sẽ không quá lớn, mời khắc câu này vào trong phổi.
Lý Tam Nha được anh trai chị gái ân cần dạy bảo đi cùng tay cùng chân ra khỏi phòng, tay chân cứng ngắc đẩy cửa phòng của Lý Thanh Lê.
Lý Thanh Lê đang ngồi trước cái bàn ba ngăn kéo quạt gió uống nước, cái ca bạch trà tráng men đặt trên bàn, ngay sau đó Lý Tam Nha ngồi “phịch” một tiếng trên đất, giơ hai cánh tay bắt đầu lau nước mắt.
“Cô út, cháu xin thẳng thắn với cô, cháu nhận tiền của người xấu! Cháu còn nhỏ, xin cô đừng đánh cháu! Càng đừng cạo đầu cháu!”
Lý Thanh Lê: “?”