Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 79 - Chương 79. Tiến Bộ Lên

Chương 79. Tiến bộ lên Chương 79. Tiến bộ lên

Chương 79: Tiến bộ lên

Cùng là tối hôm đó, anh hai Lý, anh ba Lý và anh tư Lý nằm trên giường trúc thi thoảng ngáy một tiếng sáp lại với nhau, ở bên ngoài sân hóng gió nói chuyện.

“Gần đây con người em gái cũng không biết đã phát điên gì nữa, ngoại trừ thằng năm ra, bốn anh em chúng ta có phòng nào chưa bị nó gây sức ép? Đại Bảo của phòng cả, Nhị Nha ở phòng hai em và mẹ con bé, vợ thằng ba nhìn thấy nó thì trốn, cũng đã có chuyện rồi đi? Còn cả thằng tư của phòng tư nữa. Ngay cả cha chúng ta gần sáu mươi rồi mà ngày nào cũng quản nọ quản kia, cái này là sao chứ? Trước đây nó hô mưa gọi gió nhưng cũng không quản rộng như vậy. Người ngoài biết được còn tưởng nhà mình không có người, mới để Lý Tiểu Lục nó làm chủ nhà!” Anh hai Lý văng nước miếng tung bay.

Anh tư Lý trở mình, đáp một cách mập mờ không rõ: “Em gái cũng là vì tốt cho chúng ta thôi, ít nhất con bé cũng không ép em uống nước bùa, khiến em đau gần chết.”

“Xí! Tiến bộ lên! Anh và thằng ba là lo lắng cho em cơ mà! Chuyện đã qua không cho phép nhắc lại nữa, bằng không tổn hại tình cảm!” Anh hai Lý nói xong, ngược lại còn căm hận bảo: “Gần đây em gái có hơi khoa trương quá rồi, anh thật sự có hơi không nhìn nổi nữa, thằng ba thằng tư, hay là chúng ta nghĩ cách dạy dỗ con nhãi ranh này một trận, để nó biết cái gì gọi là tôn trọng các anh trai! Cũng tiện cho nó dừng một đợt!”

Anh ba Lý khẽ cười: “Gây phiền phức cho nó ấy hả? Cái này còn phải xem cơ hội đã, nhưng nếu như chỉ muốn gây sự với nó một chút, ngược lại cũng đơn giản thôi.”

Đôi mắt của anh hai Lý sáng ngời.

Sáng sớm hôm nay, Hoàng Quảng Linh đặc biệt dậy từ sớm, tối qua còn lại một ít gạo đặt ngâm trong nước lạnh, giờ vớt ra thêm một bát nước đun sôi, chính là bữa sáng hôm nay của cô ta.

Ăn xong cô ta tùy tiện chải tóc một chút rồi vội vàng đi ra ngoài, tiến thằng vào trong rừng trúc.

Cô ta đợi gần một tiếng trong rừng trúc cuối cùng mới đợi được Lý Tam Nha.

Lý Tam Nha thấy Hoàng Quảng Linh muốn lại gần phía mình mới vội giơ tay ngăn cản, trên gương mặt nhỏ tràn đầy vẻ phòng bị và cảnh giác: “Chị đừng lại gần em như vậy, em sẽ khẩn trương.”

Trên mặt Hoàng Quảng Linh tươi cười: “Được được, Tam Nha, em đừng khẩn trương như vậy, em bằng lòng giúp chị Quảng Linh một việc, chị thích em còn không kịp ấy chứ, còn nữa, chị cũng sẽ không làm gì một đứa trẻ hết.”

Vốn dĩ từ lúc Lý Thanh Lê lấy quyển nhật ký của Hoàng Quảng Linh đi mất khiến cô ta ngày đêm khó lòng chợp mắt, thường xuyên lo lắng sợ hãi, chỉ sợ ngày nào đó Lý Thanh Lê mang nhật ký tới công xã thậm chí là ủy ban cách mạng tố cáo cô ta, cho nên cô ta nằm mơ cũng muốn trộm quyển nhật ký về, chỉ là bất hạnh không tìm được cơ hội.

Gần đây cô ta biết được Lý Nhị Nha và Lý Tam Nha đều ngủ trong phòng của Lý Thanh Lê, cô ta cảm thấy đây là một cơ hội hiếm có, mấy tiểu bối nhà họ Lý cô ta đều biết hết. Lá gan của Lý Nhị Nha quá nhỏ lại thành thật, còn con nhóc Lý Tam Nha này lại ranh ma, vừa vặn thích hợp làm việc này, vì thế cô ta mới tìm tới Lý Tam Nha.

Nhưng khi cô ta nói chuyện vẫn sửa đổi một chút, chỉ nói mình bỏ quên một quyển nhật ký ở chỗ Lý Thanh Lê, nhưng mối quan hệ giữa cô ta và Lý Thanh Lê đã xấu đi, đến bây giờ Lý Thanh Lê hoàn toàn không nói với cô ta một câu nào, cô ta không có cách nào khác, chỉ có thể tìm Lý tam Nha giúp đỡ.

Đương nhiên, cô ta sẽ không kêu Lý Tam Nha làm việc không công, sau khi xong chuyện cô ta sẽ cho cô bé một ít thù lao.

Nhưng con nhóc Lý Tam Nha này quả thật nhiều mưu mô, cô bé nói mình phải mạo hiểm đắc tội với cô út để giúp đỡ cô ta, cho nên yêu cầu Hoàng Quảng Linh cho mình một nửa lợi ích trước, hơn nữa người ta còn không hài lòng với thù lao hai hào, cô bé hét cái giá trên trời nhất định phải là một đồng tiền, như vậy mới chịu làm.

Hoàng Quảng Linh thầm nghĩ cơ hội này quá hiếm có, hơn nữa để đạt được mục đích nhất định phải trả một cái giá tương ứng, cho nên cô ta đành nhịn đau viết bốn năm lá thư mới đòi được mười lăm đồng tiền của cha mẹ, lại bỏ ra năm hào đưa vào tay Lý Tam Nha, nghĩ chỉ cần quyển nhật ký vào tay cô ta sẽ đốt nó ngay, đến khi đó mình hoàn toàn không cần lo lắng nữa, cho dù Lý Thanh Lê đã đọc nhật ký và cho dù cô cháu Lý Thanh Lê nói nhăng nói cuội ở trong thôn, nhưng bọn họ nói không có chứng cớ, mình lại kể khổ nữa, sẽ có mấy người tin?

Bình Luận (0)
Comment