Chương 80: Đến khi đó người xui xẻo cũng không biết là ai đâu!
Càng huống chi, nếu như Lý Thanh Lê dám nói lung tung, mình vừa vặn có lý do đi tới công xã báo cáo cô ta, lý do chính là cô ta nói vớ vẩn, bôi nhọ danh dự của một thanh niên trí thức vô tư dấn thân vào sự nghiệp xây dựng tổ quốc, phá hỏng sự đoàn kết của nhân dân, chia rẽ tình cảm giữa quần chúng!
Đến khi đó người xui xẻo cũng không biết là ai đâu!
Về phần Lý Tam Nha lợi dụng người lúc gặp khó khăn, dạy dỗ một con nhóc choai choai còn không đơn giản sao?
Cô ta trăn trở thức cả một đêm, trời vừa sáng đã nôn nóng tới rừng trúc đợi Lý Tam Nha, bây giờ cuối cùng Lý Tam Nha cũng xuất hiện rồi, hơn nữa cô ta nhìn thấy rõ ràng Lý Tam Nha đang ôm quyển nhật ký của cô ta, bìa ngoài quen thuộc, trên bìa còn có tên mà cô ta viết, thế này bảo làm sao trái tim cô ta không đập nhanh chóng được, làm sao mà nhịn được sự hưng phấn?
Hoàng Quảng Linh thậm chí còn chủ động móc một tờ tiền màu vàng và hai tờ tiền màu xanh lục từ trong túi ra, vẫy với Lý Tam Nha, dụ dỗ bảo: “Tam Nha, cơm sáng chị vẫn chưa ăn, chúng ta trực tiếp một tay giao tiền một tay giao hàng được không?”
Đôi mắt của Lý Tam Nha nhanh chóng liếc xung quanh một vòng, rồi lại quay đầu nhìn Hoàng Quảng Linh đã im hơi lặng tiếng tiến sát thêm vài phần, cô bé vội vàng lùi về sau, gương mặt nhỏ tối sầm lại, giả vờ hung dữ nói: “Kêu chị đừng lại gần em, chị không nghe thấy sao? Còn lại gần nữa là em đi đó!”
Hoàng Quảng Linh thấy bộ dáng cẩn thận của cô bé, trong lòng càng chắc chắn Lý Tam Nha không hề lừa mình.
“Được được, nhưng chị không lại gần em thì sao chị đưa tiền cho em được?”
Lý Tam Nha chỉ vào một mảnh đất trống cách đó không xa, gương mặt nhỏ nghiêm túc, nói: “Chị đặt tiền qua bên đó trước đi, sau đó em sẽ ném nhật ký qua một bên khác, hai chỗ này cách nhau tương đối, đến khi đó hai ta tự mình đi lấy đồ của mình, không ai quấy rầy ai!”
Trong lòng Hoàng Quảng Linh thầm chửi Lý Tam Nha tuổi còn nhỏ mà tâm nhãn nhiều như cái sàng vậy, thật khiến người chán ghét, nhưng ngoài mặt vẫn vừa cười vừa đồng ý.
Năm xu tiền đặt đó, cùng với quyển nhật ký cũng bị ném ra ngoài, tầm nhìn của Hoàng Quảng Linh vẫn luôn bám theo quyển nhật ký bay một đường parabol rơi xuống, thế nhưng nhật ký còn chưa rơi xuống, Lý Tam Nha đã như một con thỏ nhỏ nhanh nhẹn linh hoạt trong nháy mắt vọt ra ngoài, chạy qua vớt tiền trên đất rồi bắn đi như một cơn gió, chỉ chớp mắt đã mất bóng dáng.
Trong lòng Hoàng Quảng Linh lập tức dâng lên một dự cảm không đúng, cô ta vội vàng nhặt nhật ký lên mở ra, chỉ thấy bên trong lại là giấy lộn đã dùng qua, chỉ có trang thứ nhất là giấy mới tinh, bên trên viết mười mấy chữ to như rồng bay phương múa: Cha chị gửi quà sinh nhật cho chị trước! Thích không hả?
Sau đống cỏ khô bên ngoài rừng trúc, Lý Thanh Lê đang khoanh tay ngủ gật, đột nhiên trong rừng trúc truyền ra một tiếng chửi đau như đứt từng khúc ruột: Lý Thanh Lê!
Lý Thanh Lê bình tĩnh day lỗ tai mình, hà hơi vào tay, sau đó nhoẻn miệng cười, cái lúm đồng tiền cũng không còn ngọt, mà ngược lại có hơi xấu xa.
Cô từ lộn ngược từ trên thân cây nhảy xuống, ngâm nga giai điệu quay người rời đi, đi được vài bước đột nhiên qua khóe mắt có thêm một bóng người, cô trừng to mắt nhìn qua, vậy mà lại là Phó Bạch.
Chỉ thấy Phó Bạch dựa lưng vào cây nhãn, ngồi lên một gốc cây già tròn trịa, một chân của anh gấp lại, một chân chống lên thân cây, trên chân đặt một quyển sách nửa cũ, nghe thấy có tiếng bước chân lại gần mình, anh nâng mắt lên với vẻ thờ ơ.
Lý Thanh Lê nhìn anh, rồi lại nhìn rừng trúc, hỏi: “Anh tới từ khi nào vậy?”
Con mắt đen láy của Phó Bạch nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, đuôi mày hơi nhướn lên rõ ràng, khóe miệng cong lên nở nụ cười, đáp một cách thản nhiên và chân thành: “Nếu nhớ không lầm chắc hẳn em và cháu gái em đã tới từ khoảng nửa tiếng trước thì phải.”
Đôi mắt của Lý Thanh Lê trừng thật to: “Vậy chẳng phải anh đã nghe thấy em và Tam Nha nói chuyện hết rồi sao?”
Phó Bạch nợ nụ cười hơi áy náy: “Tôi nghe thấy em và cháu gái em nói chuyện hăng say như vậy ngược lại tôi cũng không quá không biết xấu hổ đi quấy rầy. Đúng rồi, lần trước quên nói với em, hôm Tô Nhan xảy ra chuyện đó tôi không đi vào huyện, khi em và Lưu Ngọc Hân nói chuyện tôi đang ngủ, mơ hồ nghe được vài câu…”