Chương 81: Hay là anh lừa tôi
Lý Thanh Lê ngửa người về sau, trong ánh mắt ngoại trừ vẻ cảnh giác còn có hung dữ nữa: “Anh nói những chuyện này với em làm gì? Em nói cho anh biết, em có tận năm anh trai, mười đứa cháu trai cháu gái, anh họ bên ngoại hai mươi người, anh chị em họ nội cũng hai mươi người, cháu trai cháu gái họ bốn năm mươi đứa, cộng lại hơn một trăm người, trước khi anh nói chuyện cũng phải cân nhắc cho kỹ đi chứ!”
Phó Bạch dường như không nghe hiểu sự uy hiếp trong lời nói của cô, ánh mắt ôn hòa, dùng giọng nói trong trẻo chậm rãi bảo: “Không phải em nói có thêm một người bạn là thêm một đường…”
Anh hơi dừng một chút, hỏi ngược lại: “Anh chỉ cảm thấy giữa bạn bè sự chân thành không phải là cần thiết hay sao? Lẽ nào lần trước em nói làm bạn chỉ là khách sáo, trên thực tế…”
Lý Thanh Lê vội ngăn cản anh nói tiếp, vì kế thừa gien lật mặt ưu tú của bà Điêu, cô lập tức đổi từ bản mặt phản phái hung thần ác sát thành gương mặt thân thiết mưa thuận gió hòa, chân thành bảo: “Không phải khách sáo! Chúng ta chính là bạn! Có thể có một người bạn trí thức xuất sắc như anh là vinh hạnh của em!”
Phó Bạch không biết nghĩ đến gì mà khẽ cười thành tiếng.
Hai người còn chưa nói xong, đột nhiên trong khu tập thể thanh niên trí thức truyền ra tiếng cãi nhau, Lý Thanh Lê dỏng tai lên nghe, nghe ra được trong đó có tiếng của Lưu Ngọc Hân, cô lập tức chạy bước nhỏ tới ký túc xá thanh niên trí thức.
“… Chuyện đã đến nước này mà anh còn kêu tôi tiến cử anh lên đại học Công Nông Binh sao? Lương Lỗi, sao anh có thể không biết xấu hổ như vậy?”
Lý Thanh Lê đến khu tập thể thanh niên trí thức nhìn thấy Lưu Ngọc Hân và Lương Lỗi đang giằng co trong nhà bếp, kính mắt của Lưu Ngọc Hân lệch cũng mặc kệ, nước mắt điên cuồng ngấn trong hốc mắt.
Lương Lỗi thấy trong sân có một đám người tới xem náo nhiệt, ánh mắt lập lòe, tỏ ra như rất bất đắc dĩ: “Ngọc Hân, trong nhà em xảy ra chuyện khiến tâm trạng không tốt anh có thể hiểu được, nhưng em cũng không thể ăn nói lung tung, chẳng qua anh chỉ tìm em mượn quyển sách, sao lại dính đến lên đại học Công Nông Binh?”
Anh ta phất tay định đi: “Bỏ đi, anh là đàn ông không so đo mấy việc này với em.”
Lý Thanh Lê xông lên đẩy cánh tay của Lương Lỗi thật mạnh, đi qua khoác cánh tay của Lưu Ngọc Hân, cười hì hì bảo: “Cô Lưu còn có thể có tâm trạng không tốt được sao? Cô Lưu, tôi nghe anh họ ba của tôi nói trong huyện đã chính thức quyết định danh sách đại học Công Nông Binh rồi, trong đó có cả cô nữa! Cô chỉ cần làm thêm một bài kiểm tra sức khỏe chính thức nữa, điền một mẫu đơn chính thức nữa là không quá bao lâu có thể báo danh vào đại học rồi! Trên đời này còn có chuyện vui hơn thế này nữa sao?”
Lời này vừa nói ra khiến mọi người trong sân đều kinh ngạc.
Trong số những thanh niên trí thức, Đường Nhã để tóc ngắn ngang vai gọn gàng chỉnh tề, mặc một bộ váy liền chấm bi to màu đỏ, đi tất nilon màu trắng, xỏ đôi xăng đan mỏng, đang khoanh tay dựa vào tường, nhìn Lưu Ngọc Hân rồi lại nhìn Lương Lỗi, trong mắt tràn đầy vẻ hứng thú.
Vương Tĩnh Vân là người đầu tiên xông tới khoác cánh tay của Lưu Ngọc Hân, kích động bảo: “Thật sao Ngọc Hân? Vậy thật sự phải chúc mừng em rồi!”
Lưu Ngọc Hân muốn cười lại không cười nổi, Lý Thanh Lê nói giúp cô ta: “Đương nhiên là thật rồi, thật ra anh hai cô ấy xảy ra chuyện chẳng qua là tự mình phạm sai lầm, còn chuyện lên đại học hiển nhiên là ván đã đóng thuyền rồi.”
Vương Tĩnh Vân vui vẻ ôm Lưu Ngọc Hân nhảy cẫng lên: “Quá tốt rồi Ngọc Hân ơi! Chị thật sự mừng cho em quá!”
Lương Lỗi quay lưng về phía Lưu Ngọc Hân lại mất hồn mất vía như bị sét đánh trúng, ánh mắt rời rạc, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, khó coi đến cực điểm, cả người hơi lảo đảo vài bước.
Lý Thanh Lê nói với bóng lưng của Lương Lỗi, giọng điệu như thiếu nợ: “Cho nên nói có vài thứ đã định trước là của bạn thì chính là của bạn, không phải của bạn dù có tính toán đủ đường cũng chỉ phí công thôi!”
Lương Lỗi siết nắm tay càng lúc càng chặt, đột nhiên giống như ác thú quay mình, ánh mắt như muốn ăn thịt người: “Lưu Ngọc Hân, tất cả chuyện này có phải đều là cô lừa tôi không?”
Lưu Ngọc Hân phản ứng chậm nửa nhịp, vẻ mặt càng thêm buồn bã còn kèm theo vẻ trào phúng: “Là tôi lừa anh? Hay là anh lừa tôi! So với toàn bộ hành vi của anh, những cái này có tính là gì đâu?”