Chương 82: Cuối cùng đi đến rạn nứt sao
Đôi mắt của Lương Lỗi chợt trừng to, trong nháy mắt dường như đã hiểu thấu tất cả, sau đó sắc mặt càng ngày càng trắng, càng ngày càng khó coi, nhưng ánh mắt vẫn lập lòe, cứng ngắc phản bác: “Tôi không hiểu cô đang nói gì hết?”
Lưu Ngọc Hân vừa định nói chuyện lại trông thấy Tô Nhân đầu quấn băng vải, sắc mặt trắng bệch cũng đi qua, đứng ở cửa nhà bếp, nhìn bọn họ với ánh mắt khó hiểu, cô ta nặn ra nụ cười nhẹ: “Anh không biết, có cần tôi nói cho anh nghe ngay trước mặt mọi người hay không?”
Ánh mắt của Lưu Ngọc Hân quá có tính ám chỉ, Lương Lỗi không khỏi quay đầu, vừa liếc mắt đã vừa vặn đối diện với ánh mắt của Tô Nhân, cơn giận trong lồng ngực đột nhiên trút hết, cuối cùng anh ta không nói được một chữ nào, băng qua đám đông, rời khỏi sân với dáng vẻ thê thảm.
Lý Thanh Lê nhìn bóng lưng chật vật của Lương Lỗi cũng đánh giá một cách nghiêm túc: “Nhìn bộ dáng hoảng sợ trốn chạy của anh ta thật giống một con chó!”
Những người khác trong sân cũng không biết rõ chân tướng, nghe thấy Lý Thanh Lê chửi khó nghe như vậy cũng có hơi không nhìn nổi nữa, chỉ có Phó Bạch đứng khoanh tay ở một bên là nhếch môi, im lặng nở nụ cười.
Lưu Ngọc Hân nhìn chằm chằm vào cửa khu tập thể thanh niên trí thức với vẻ ngơ ngác, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Lý Thanh Lê bực mình nói: “Rơi nước mắt vì cái thứ chó má ấy chỉ tổ lãng phí!”
Vương Tĩnh Vân nhìn Lưu Ngọc Hân rồi lại nhìn Lý Thanh Lê, gãi đầu bảo: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cuộc sống đang yên lành bao nhiêu, sao em còn khóc?”
Đợi đám người tản đi hết rồi, Tô Nhân mới bước lên, cô ta vốn sinh ra một gương mặt được cho là khiến người yêu mến, nhưng bây giờ có thêm vài phần bệnh trạng, vô cùng yếu ớt, giọng nói lại càng thêm nhẹ nhàng mềm mại: “Ngọc Hân, giữa cô và anh Lương đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lưu Ngọc Hân quay mặt đi: “Tiểu Nhân, chuyện này tôi không muốn nhắc tới nữa.”
Vẻ mặt của Tô Nhân có hơi tổn thương: “Tôi còn tưởng giữa chúng ta như chị em ruột, có thể không có lời nào là không thể nói chứ.”
Lưu Ngọc Hân nhìn lại có hơi không đành lòng: “Tiểu Nhân… tóm lại, Lương Lỗi không phải cái thứ gì tốt đẹp hết, cô tuyệt đối đừng để bị anh ta lừa!”
Khi Tô Nhân nói chuyện, Lý Thanh Lê dùng mắt quan sát cô ta, nhìn thấy cánh tay của cô ta gầy teo, cằm nhọn đến mức có thể đâm chết người, đặc biệt là cái eo nhỏ duyên dáng gọn gàng được nhắc lại nhiều lần trong tiểu thuyết, vừa sờ vào còn không phải toàn là xương cốt hay sao? Mảnh mai như vậy, rốt cuộc anh năm thích cô ta ở điểm gì?
Đương nhiên, dù sao người ta cũng là nữ chính, tuy rằng tứ chi gầy gò, ôi, nhưng người ta lại ngực nở mông cong, có vốn liếng!
Tô Nhân để ý thấy ánh mắt của Lý Thanh Lê, liếc xéo nhìn cô nói: “Quản tốt Tam Nha nhà cô đi!”
Nói xong lại kéo cánh tay của Lưu Ngọc Hân đi vào trong ký túc xá: “Ngọc Hân, chị Tĩnh Vân, chúng ta về phòng nói chuyện.”
Lý Thanh Lê rõ ràng bị gạt ra ngoài: Này! Tôi nổi nóng đấy nhé!
Người ta rõ rành rành không muốn thấy Lý Thanh Lê, cô cũng sẽ không mặt dày mà sáp tới, huống chi người này còn là kẻ thù tự nhiên của cô, nữ chính Tô Nhân, nên cô càng không có hứng thú hơn.
Cô rời khỏi khu tập thể trong sự khó chịu, kết quả oan gia ngõ hẹp, vừa ra khỏi sân lại gặp Hoàng Quảng Linh.
Hoàng Quảng Linh vốn sắc mặt đã không tốt, nhìn thấy cô ánh mắt đó lại như muốn ăn tươi nuốt sống cô, khi Lý Thanh Lê trực tiếp đi ngang qua bên cạnh cô ta còn nghe thấy một tiếng cười lạnh vô tình.
Lý Thanh Lê hoàn toàn chẳng muốn để ý đến cô ta, vì mình cản trở ở trong nên tư cách làm giáo viên ở đại đội bọn họ của Hoàng Quang Linh gần như đã bị tước bỏ, bởi vậy cô cũng đã quyết định ân oán với Hoàng Quảng Linh giải trừ hết, nếu không phải lần này cô ta giở trò tìm Tam Nha trộm nhật ký thì hoàn toàn không có chuyện bị sỉ nhục ở rừng trúc xuất hiện.
Nói tóm lại, tất cả là do Hoàng Quảng Linh tự tìm, cô ta đáng!
Từ ký túc xá thanh niên trí thức về nhà mình, trên đường cô suy nghĩ về chuyện trong tiểu thuyết, đầu Tô Nhân đã đập rồi, ngày anh năm của cô xuất ngũ về quê còn xa không?
Một khi anh năm của cô về, tình tiết [Tình yêu ngọt ngào năm bảy mươi] sẽ chính thức mở ra, vì Tô Nhân có ký ức của kiếp trước nên chắc chắn có thành kiến với cha mẹ, anh trai chị dâu, cháu trai cháu gái của cô và cô, nếu cuối cùng Tô Nhân và anh năm của cô ở bên nhau, vậy mối quan hệ giữa cô, cha mẹ, anh trai chị dâu, cháu trai cháu gái và anh năm vẫn sẽ giống như trong tiểu thuyết viết, cuối cùng đi đến rạn nứt sao?