Chương 84: Đòi gấp đôi
Lý Thanh Lê cũng xem như hài lòng, một là hài lòng với thái độ của Lý Tam Nha, rất thức thời, chủ động giao hết tiền cho cô, như vậy ngược lại cô cũng không tiện quá trừng phạt Lý Tam Nha.
Thứ hai là hài lòng với Lý Nhị Bảo gần đây trông có vẻ thành thật và hơi yên tĩnh một chút, phải biết trước đây đồ ăn vặt cô đặt trong ngăn kéo đều sẽ không hiểu sao mất đi một ít, càng huống chi là đồ đặt trên bàn?
Mùa hè mặt trời lên sớm, tuy rằng buổi sáng xảy ra rất nhiều chuyện đặc sắc vô cùng, nhưng thật ra thời gian vẫn còn sớm.
Lý Thanh Lê cầm tiền đi ra khỏi phòng mình, trong nhà chỉ có một mình chị hai Lý đang ngồi dưới mái hiên nhà giặt quần áo, Lý Thanh Lê duỗi thắt lưng thật dài, nói: “Chị hai, sau bữa sáng em, mẹ và cả anh ba sẽ cùng nhau đi vào huyện thăm anh cả, không phải chị muốn mua vải may quần áo cho Nhị Nha sao, chị đưa tiền và phiếu cho em, dù sao em cũng muốn đi tới hợp tác xã dạo một chút.”
Tốc độ giặt quần áo của chị hai Lý chậm lại, mặt lộ ra vẻ khó xử: “Nhưng không đúng lúc rồi, chị hai Cam của em cần dùng phiếu vải gấp nên chị cho cô ấy mượn trước… sợ là phải đợi vài ngày nữa.”
Lý Thanh Lê giống như báo săn nhìn con mồi, vốn dĩ ánh mắt lười biếng vô thần lập tức trở nên vô cùng sắc bén, lời này nếu là lúc trước cô còn tin vì cô cho rằng chị hai là người thành thật nhất trong nhà, nhưng bây giờ thì sao, ai tin người đó là tên ngốc!
Cô mỉm cười nói: “Chị hai, chị đưa thêm ít tiền cho em, em có cách giúp chị lấy được phiếu vải! Đều là người một nhà, chị cũng không cần quá cảm ơn em đâu.”
Nụ cười của chị hai Lý cứng ngắc trên mặt.
Đáng tiếc Lý Thanh Lê không nghe được tiếng chửi rủa trong lòng của chị hai Lý, khuôn mặt tươi cười thúc giục: “Trông chị hai vui chưa kìa, có phải không biết thế nào mới tốt đúng không? Đừng ngây người ra đó nữa, mau về phòng lấy tiền đi, đây chính là cơ hội tốt nghìn năm có một đó!”
Chị hai Lý: Tôi vui cái con khỉ! Nhưng vẫn phải giả bộ cảm động, tức thế chứ!
Chị hai Lý chậm rãi về phòng lấy tiền rồi lại chậm rãi mò đến cửa, tiền còn chưa cầm nóng tay đã bị Lý Thanh Lê rút đi.
Cô đếm một chút, nói: “Chị hai, chút tiền này đủ mua vải gì được? Ít nhất cũng phải gấp đôi.”
Chị hai Lý ôm ngực, đôi mày chữ bát sợ hãi bay lên, cực kỳ hoảng hốt: “Gì? Còn đòi gấp đôi á? Vải gì mà đắt như vậy hả? Nhị Nha... ngày nào cũng làm việc va quẹt khắp nơi, mặc quần áo đẹp sớm muộn gì cũng rách hết, thế này phải đau lòng cỡ nào chứ, chị thấy quần áo có thể mặc là được rồi, không cần chú trọng như vậy.”
Lý Thanh Lê đã sớm ở đây đợi cô ta rồi, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta như vậy được, trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt nụ cười càng ngày càng tươi: “Chị hai, coi lời chị nói kìa, Nhị Nha đã mười bốn rồi, đặt ở thời cổ đại đã có thể gả cho người ta rồi đấy, cô gái lớn may một bộ quần áo cho ra hình ra dạng không phải là chuyện nên làm sao. Hơn nữa chị nhìn Nhị Nha suốt mùa gặt vội trồng vội ngày nào cũng mặc bộ đồ đó, áo vừa khom lưng đã lộ hết lưng và rốn, rõ ràng là quần dài mặc vào lại đến đầu gối, trên người vá chằng vá đụp còn dày hơn tổ ong vò vẽ, mặc ra ngoài người ta còn hỏi có phải con bé không cha không mẹ không có người thương không, lời này em nghe không lọt tai nổi! Cũng chỉ có chị hai nhìn quen nên không đau lòng, chứ dù sao em thật sự cũng không nhìn nổi.”
Lý Thanh Lê không hề nói dối, cô thật sự không nhìn nổi, bình thường toàn lo lắng động tác của Nhị Nha quá lớn quần áo sẽ rách ngay. Đương nhiên cô cũng có vài bộ quần áo cũ có thể sửa cho Nhị Nha mặc, nhưng không phải con bé có cha mẹ sao, loại chuyện này đương nhiên là cha mẹ ra mặt trước, sau đó mới đến phiên những người khác, bằng không cần cha mẹ làm gì?
Chị hai Lý bị nói một trận đầy ẩn ý châm biếm và trào phúng như vậy, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, ngượng không chịu được, cuối cùng da mặt không luyện được đến đâu, công phu ngoài miệng cũng không giỏi nên chỉ có thể ủ rũ về phòng lấy tiền ra.
Bà Điêu và anh ba Lý xách túi lớn từ phòng giã gạo của đại đội về, thấy bầu không khí trong sân có hơi khó hiểu, đôi mắt liếc nhanh một vòng, sau đó ra chỉ thị cho chị hai Lý, nói: “Vợ thằng hai, cô đi ra vườn rau hái thêm ít rau, nhớ phải đẹp một chút, đây là tặng cho ông cậu của Nhị Nha ăn. Còn nữa, đậu cô ve già và non đều phải nhặt nhiều một chút, anh cả tôi thích ăn già, còn non thì muối lại để ăn dần.”