Chương 85: Than thở
Chị hai Lý vốn dĩ mang vẻ mặt cô vợ nhỏ muốn khóc lại thôi buông cái chổi xuống, cầm giỏ rau đi ra ngoài, anh ba Lý cũng về phòng đựng gạo, lúc này bà Điêu mới cầm quạt hương bồ vỗ lên vai Lý Thanh Lê một cách không nặng không nhẹ.
“Được rồi, lại chọc cái đứa sao chổi đó làm gì, nhìn cô ta chường cái bản mặt đó ra, mày chữ bát thì xấu, mẹ trông mà cảm thấy hôm nay chắc chắn xui xẻo rồi, mẹ cũng không muốn đi vào huyện nữa!”
Lý Thanh Lê nhận cái quạt hương bồ quạt gió cho bà Điêu, cười khà khà: “Mẹ, con chỉ chướng mắt bộ dáng nói mà không giữ lời của chị ta, may quần áo cho Nhị Nha đã nói bao nhiêu lần rồi, nói thì dễ nghe nhưng lúc hỏi đến lại kêu phiếu vải bị người mượn mất rồi, nói chuyện như đánh rắm ấy. Anh hai con không quản chị ta, con còn không quản được chị ta chắc!”
Bà Điêu thở dài: “Mẹ với cha con già rồi, sau này con còn phải dựa vào mấy anh trai chị dâu, con đắc tội với mấy chị dâu, sau này sẽ ở bên gối các anh con xúi giục, xem con làm thế nào?”
Cái quạt hương bồ trong tay Lý Thanh Lê đổi hướng, cười đắc ý với bà ta: “Sau này ai dựa vào ai còn chưa biết đâu ạ!”
Bà Điêu nhoẻn miệng cười: “Mẹ thích con gái mẹ không có gì đặc biệt, chính là bộ dáng đặc biệt tự tin, có phong thái của mẹ năm đó!”
Lý Thanh Lê: “... Mẹ đang khen con hay là đang chửi con vậy?”
Hai mẹ con nói chuyện được một lúc thì chị hai Lý từ vườn rau về, anh ba Lý xúc hai bồ lúa, một cái đựng mấy cân gạo mới, cái còn lại đựng hai quả dưa lê và rau cải, bà Điêu lại về phòng lấy mười ba quả trứng gà cẩn thận đặt lên gạo, những quả trứng gà này đều là gần đây đẻ, thời tiết nóng hơn cũng không thể cất được đến bây giờ.
Bà Điêu nghĩ ngợi, lại gọi anh ba Lý cùng nhau vào chuồng gà, bắt một con gà gảy mông một con gà khác, ngoại trừ gà trống ra toàn bộ đều lần lượt bị gảy một lần, cuối cùng lựa ra một con gầy nhất, trình độ đẻ trứng còn không ổn trong số mười một con gà, dùng thân lúa quấn cánh gà và chân gà lại, cuối cùng ném vào trong sọt.
Lý Thanh Lê, anh ba Lý và chị hai Lý đều mang vẻ mặt kinh ngạc kèm thêm khó hiểu, như thể bà Điêu trước mắt không phải là bà Điêu mà là gà trống sắt mọc ra lông gà.
Sắc mặt của bà Điêu tối tăm: “Nhìn cái gì mà nhìn, anh cả của tụi bây sinh nhật, tặng thêm một con gà mái già cho ông ấy bồi bổ không được sao? Mẹ tụi bây cũng không phải người bủn xỉn!”
Ba người Lý Thanh Lê: Còn không phải mẹ chúng ta coi gà như con trai ruột mà nuôi, còn coi con trai ruột như con nuôi hay sao?
Đồ đã chuẩn bị xong xuôi, anh ba Lý gánh túi to, còn Lý Thanh Lê khoác tay bà Điêu, ba mẹ con đội mũ rơm ra ngoài.
Đội sản xuất của bọn họ cách huyện thành cũng không gần, đám người Lý Thanh Lê đi thêm một tiếng đến công xã trước, vận khí của bọn họ không tồi, vừa đến công xã chưa bao lâu đã gặp một chuyến xe buýt, tuy rằng bà Điêu hơi bủn xỉn nhưng không phải người có phúc không biết hưởng, bà ta sảng khoái móc tiền mua vé, ba mẹ con cuối cùng cũng ngồi lên xe buýt.
Bây giờ ra ngoài phải có giấy chứng nhận, ở nhà khách phải có giấy chứng nhận, đi đâu làm việc gì cũng phải có giấy chứng nhận, muốn ra ngoài một chuyến rất phiền phức, lại thêm bà Điêu đã lớn tuổi cho nên mấy năm này cực ít ra ngoài, lần trước tới huyện cũng là chuyện của ba bốn năm trước.
Lý Thanh Lê thì lại lười, lười ra ngoài, dù sao mỗi lần mua quần áo và mua đồ ăn vặt đều có anh ba Lý giúp. Về phương diện mang hàng này anh ba Lý vẫn rất đáng tin, lần này Lý Thanh Lê ra ngoài cũng là có chuyện.
Hai mẹ con đã rất lâu rồi không tới huyện thành, nhìn thấy sự thay đổi của huyện thành mà đôi mắt đều trừng thật to, chỉ sợ bỏ lỡ gì đó.
Mấy năm này huyện thành thật sự đã phát triển rất không tồi, đường dài thông thẳng nam bắc được trải nhựa, tòa nhà bách hóa, bệnh viện, rạp chiếu phim bưu điện, nhà khách, tiệm chụp ảnh, cửa hàng, tiệm cắt tóc... cái nên có đều có hết.
Nhưng cậu cả Điêu cũng không ở nơi phồn hoa nhất trong huyện mà là ở tòa nhà ký túc xá công nhân viên chức phía sau đường cũ.
Cậu cả Điêu tên đầy đủ là Điêu Nghi Xuân, lớn hơn bà Điêu mười tuổi, vốn cũng làm việc đồng áng nhưng khó ngăn nổi con trai lớn của người ta có triển vọng, dựa vào bản thân lăn lộn ở xưởng phân bón trong huyện, gần đây lại thêm thằng nhỏ vào xưởng, tuy rằng vẫn chỉ là công việc tạm thời nhưng cũng là thay hình đổi dạng, thay đổi vận mệnh! Nói ra ngoài có ai không ngưỡng mộ đến đỏ mắt, nước mắt cũng không biết phấn đấu từ khóe mắt chảy ra?