Chương 86: Dù sao lớn nhỏ có thứ tự
Ba mẹ con đội nắng lại đi thêm gần bốn năm mươi phút nữa, lúc này cuối cùng mới tới nơi, là tầng hai tòa nhà ký túc xá công nhân viên chức xưởng phân bón.
Bà Điêu vô cùng vui vẻ gõ cửa nhà cậu cả Điêu, sau khi nhìn thấy rõ người mở cửa, gương mặt của bà Điêu sụp đổ, Lý Thanh Lê liếc mắt nhìn vào bên trong vẻ mặt cũng sụp đổ theo, ngay cả gương mặt tuấn tú anh ba Lý cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.
Bà cụ mặt mày có vài phần tương tự với bà Điêu mỉm cười nhìn bà Điêu, tầm nhìn lại lần lượt liếc qua Lý Thanh Lê và anh ba Lý, rồi lùi về sau vài bước: “Đều vào cả đi, nhìn hai đứa trẻ ngây người ra đó kìa, dì cả cũng không biết gọi sao?”
Trên mặt anh ba Lý lập tức nặn ra một nụ cười: “Hóa ra là dì cả, hơn nửa năm không gặp, thấy dì lại có tinh thần hơn, vừa mở cửa cháu cũng không nhận ra.”
Dì cả Điêu cười xô đầy các nếp nhăn trên mặt: “Cái miệng của Thành Cát này giống y như diện mạo thật khiến phụ nữ yêu thích, cơ mà ánh mắt tìm vợ có hơi kém một chút.”
Anh ba Lý vốn mặt phơi nắng thành màu đen đỏ trong nháy mắt đã đen thành than.
Lý Thanh Lê và bà Điêu ăn ý liếc mắt nhìn nhau, đó, đã nói hôm nay xui xẻo rồi mà!
Nhưng dù sao bà Điêu cũng là người từng trải qua sóng gió, lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, sống lưng rất thẳng, tinh thần hơn gấp trăm lần bước đi như bay vào trong nhà, như thể bà cụ vừa rồi bị ánh mặt trời gay gắt hun đến mệt mỏi hoàn toàn không phải bà ta.
“Anh cả, hôm nay em dẫn thằng ba với Tiểu Lục tới thăm anh này!”
Cậu cả Điêu hơn nửa mái đầu đã màu hoa râm, làn da ngăm đen, thịt trên mặt khô quắt giống như vỏ quýt phơi khô, cái lưng còng xuống vội vàng đứng dậy khỏi ghế: “Là Nghi Tú hả, sao em lại tới đây? Trời này chạy qua đây không phải là chịu tội hay sao? Thiệt tình, em đã là người gần sáu mươi rồi, còn nghĩ mình trẻ sao?”
Dì cả Điêu cười ha ha chen vào giữa hai người, cười bảo: “Anh cả, từ nhỏ anh đã thương em gái nhất, em và Thư Đào cũng từ xa qua đây thăm anh, sao không thấy anh đau lòng với thương hai mẹ con em chứ?”
Cậu cả Điêu còn chưa nói gì, bà Điêu đã khoanh tay liếc mắt nhìn qua, cười như không cười: “Chị tư, không biết còn tưởng chị càng sống càng trẻ, năm nay mới hai mươi thôi đấy, chút chuyện này còn muốn so đo sao?”
“Em gái, em vẫn giống y như lúc nhỏ, chị chỉ thuận miệng nói đùa vài câu mà em cứ nhất định phải coi thành thật? Thật không biết nói đùa.”
“Tính cách của em thẳng như vậy đấy, đinh là đinh, mão là mão, nào giống chị tư chị chết có thể nói thành sống, sống có thể nói thành chết, cho dù ngày nào đó người đi rồi vẫn còn cái miệng có thể truyền khắp trăm năm.”
…
Cậu cả Điêu bị kẹp giữa hai người nhìn bà Điêu rồi lại nhìn dì cả Điêu, từ đầu đến cuối không chêm vào câu nào, việc này khiến ông ta như thể trong nháy mắt về lại bốn, năm mươi năm trước, lại nhớ lại nỗi sợ bị hai đứa em gái ngày nào cũng cãi nhau chi phối.
Diện tích ký túc xá công nhân viên chức không lớn, ba anh em bà Điêu đã chiếm không gian lớn nhất, anh ba Lý ngay cả đồ cũng phí sức chín trâu hai hổ mới nhét được vào phòng.
Vào một khắc Lý Thanh Lê nhìn thấy dì cả Điêu đó đã biết sẽ có một hiệp như vậy rồi, không chỉ thế, hôm nay chắc hẳn vẫn sẽ có rất nhiều hiệp, cho nên dứt khoát từ bỏ giãy dụa, dựa vào ưu thế thể hình của mình cưỡng chế từ giữa khe hở người với người chen qua, cuối cùng ngồi ngay xuống cái ghế ban đầu của cậu cả Lý, quen việc dễ làm dùng cái ca tráng men bạch trà tự rót một cốc nước trắng cho mình, đang định uống thì con gái nhỏ của dì cả Điêu là Châu Thư Đào che miệng hô.
“Tiểu Lục, mới hơn nửa năm chưa gặp sao em lại gầy nhiều như vậy, em nhìn cằm cũng đã nhọn cả ra rồi này, mặt cũng hóp đi, là gần đây không ăn ngon hay sao vậy?”
Lý Thanh Lê bình tĩnh thong thả uống xong nước, liếc mắt nhìn cô ta với vẻ lười biếng: “Không có gì, chỉ là đợt trước đi làm vụ gặt vội trồng vội thôi.”
Châu Thư Đào lại che miệng ngạc nhiên, chỉ là lần này tiếng hô lên kinh hãi càng cao hơn một tông: “Gì cơ? Trồng vội gặt vội còn cần em đi làm? Sao có thể như thế được, đám người anh cả anh hai đi làm không được sao, trong nhà nhiều người như vậy sao nhất định phải cần một cô gái như em đi làm? Xem em mệt như vậy, người cũng tiều tùy cả đi…”
Lý Thanh Lê: “Đừng lo, có thể trông trẻ hơn chị họ là được, dù sao lớn nhỏ có thứ tự.”