Chương 87: Ông trời cũng không nhìn nổi
Châu Thư Đào cắn răng, ánh mắt nấn ná trên mặt Lý Thanh Lê: “Nhìn đi, làn da cũng phơi nắng ráp đi rồi.”
Lý Thanh Lê: “Không sao, cho dù có thế nào đi chăng nữa em vẫn trắng hơn người ta, đẹp hơn người khác.”
Châu Thư Đào đen hơn Lý Thanh Lê một tông tức thành con cá nóc nhưng vẫn không từ bỏ, cô ta buồn bực không lên tiếng quan sát Lý Thanh Lê thật kỹ, ngay cả một cọng tóc của cô cũng không bỏ qua, rất nhanh đôi mắt của cô ta đã sáng lên, lại nói: “Tiểu Lục, bộ váy xanh nhạt trên người em đã giặt đến mất màu cả rồi, sao vẫn còn mặc vậy?”
Nói rồi cô ta ưỡn ngực kéo bộ váy liền hoa nhí trên người, ánh mắt đắc ý: “Con gái trong huyện vẫn mặc váy liền nhiều.”
Lý Thanh Lê vung bím tóc đen dày bóng mượt của mình ra sau người, nói một cách vô cùng cao quý và lạnh lùng: “Chỉ cần người xinh đẹp cho dù mặc bao tải cũng đẹp hơn người khác, nhưng nếu như lớn lên không bằng người ta lại còn muốn đua đòi mặc hoa hồng liễu xanh gì đó, thật sự rất là… đau mắt.”
Châu Thư Đào: “… Em!”
Lý Thanh Lê giả vờ kinh ngạc che miệng: “Chị họ, sao chị lại tức lệch cả mặt thế kia, chị sẽ không tự nghĩ là mình, cho rằng em vừa nói chị đấy nhé?”
Châu Thư Đào: “…” Tức thật!
Hiệp đầu tiên Lý Thanh Lê và Châu Thư Đào đối kháng: Lý Thanh Lê thắng!
Đây chính là dì cả Điêu Nhi Đông của Lý Thanh Lê và con gái nhỏ của bà ta là Châu Thư Đào. Dì cả Điêu và bà Điêu trời sinh không hòa hợp, hai chị em gái cả đời đào bới phần mộ tổ tiên của đối phương, mỗi lần gặp mặt đều muốn đấu mấy chục hiệp, thiếu một hiệp là ăn cơm không ngon, ngủ cũng không yên.
Tính cách bắt bẻ và hiếu thắng của hai chị em di truyền đến người con gái một cách hoàn hảo, dẫn đến Lý Thanh Lê và Châu Thư Đào từ nhỏ đã không hòa hợp, trước một tuổi hai người bò trên đất móc răng chọc lỗ mũi nhau, hai tuổi động tay giành đồ ăn của đối phương, ba tuổi cảm xúc mãnh liệt chửi nhau cả một ngày, bốn tuổi thiếu chút nữa nhổ trọc đầu đối phương, mười tuổi đổi tên, không cam lòng rớt lại sau người khác…
Tóm lại, hai nhà không ai nhường ai, còn nhìn nhau thấy ghét!
Một khắc nhìn thấy dì cả Điêu và Châu Thư Đào, trong lòng Lý Thanh Lê đã nghĩ, cực phẩm là trời sinh sao? Nếu như nhà bạn cũng có người thân hà khắc đầy một nhà như vậy, gặp mặt chính là đào bới, gây sự, so sánh phân cao thấp, bạn có muốn thân thiện cũng không thể thân thiện được! Cả gia đình dì cả Điêu đối với gia đình Lý Thanh Lê quả thật chính là sự tồn tại như chất xúc tác cực phẩm, ngược lại cũng vậy.
Bên đó bà Điêu và dì cả Điêu đánh đến khó phân thắng bại, đột nhiên dì cả Điêu phát hiện ra con gái nhỏ của mình chịu thiệt thòi mím môi, lập tức lan tỏa chiến hỏa, giả bộ lơ đãng hỏi han: “Đúng rồi em gái, Tiểu Lục nhà em đã có đối tượng chưa nhỉ?”
Bà Điêu mang vẻ mặt đắc ý: “Tiểu Lục nhà em mới mười chín, con bé lớn lên đẹp còn từng học cấp ba, muốn tìm cũng không đơn giản, là em và ông nhà không nỡ cho con bé gả đi quá sớm.”
Đôi mày của dì cả Điêu giống như con diều gặp gió xuân, trong nháy mắt bay vút lên trời: “Em gái, lời không thể nói như vậy được, bây giờ em không sớm tìm đối tượng một chút vậy người tốt đều sẽ bị người khác chọn hết mất, còn lại cũng chỉ toàn là dưa lệch táo thối thôi. Lúc đầu Thư Đào nhà chị cũng nói không vội, kết quả bây giờ chỉ tìm được một công nhân ở xưởng máy móc nông nghiệp huyện, nếu như con bé nghe lời chị tìm đối tượng sớm một chút còn có thể tìm được người ở cục nông nghiệp, cục này cục kia ấy chứ! Thật làm chị hối hận chết mất!”
Rồi bà ta lại giả bộ ung dung thong thả bảo: “Nhưng bây giờ người này vẫn miễn cưỡng thông qua, nói sao thì cũng là người trong huyện, lại còn ăn lương thực hàng hóa, bốn người bên trên đều là chị gái, đợi Thư Đào gả về đó, mẹ cậu ta cũng sẽ nghỉ hưu nhường vị trí cho Thư Đào, cả đời này của Thư Đào nhà chúng ta cũng khỏi cần lo nghĩ nữa.”
Nói xong còn nắm tay bà Điêu, nói một cách vô cùng chân thành, vô cùng thân thiết, moi gan móc phổi: “Nhưng em gái, em cũng đừng gấp, giống như em nói, Tiểu Lục nhà các em quả thật lớn lên có phúc khí, dáng người cũng coi như cao, còn có học lực cấp ba, công nhân công xưởng nào có xứng với con bé? Theo chị thấy, nếu như con bé không tìm được đối tượng làm lãnh đạo ở cục nọ cục kia, vậy đúng thật là…”
Tìm nửa ngày, cuối cùng cũng nghĩ ra từ: “Ông trời cũng không nhìn nổi!”