Chương 88: Chuyện này em không làm được
Bà Điêu lặng lẽ nhìn con gái mình: Đột nhiên cảm thấy mông nóng bừng là sao vậy ta?
Lý Thanh Lê: Đó là vì người khác đốt chúng ta lên nướng chứ sao ạ!
Lại là một màn giao tranh đao quang kiếm ảnh, chị tới tôi lui.
Đây là trận chiến giữa bốn người phụ nữ, cậu cả Điêu và anh ba Lý đều bị ngăn cách ở bên ngoài.
Sọ não của anh ba Lý đau nhức, đành đi ra ngoài hành lang cho thông khí, qua một lúc, lại có một người từ trong phòng bước ra.
“Anh ba, anh ở đây sao?” Lý Thanh Lê vừa cười vừa đi đến bên cạnh anh ba: “Anh ba, không phải buổi chiều anh phải đi tới bưu cục lấy đơn chuyển tiền của anh năm sao, thuận tiện giúp em một việc đi.”
Anh ba Lý dựa người vào tường, bộ dáng không đứng đắn, nghe thế mới buồn cười bảo: “Không phải em cũng ở trên đường chơi sao, còn cần anh giúp?”
“Chuyện này em không làm được, chỉ anh ba mới có thể làm thôi.” Lý Thanh Lê nói rồi móc tiền từ trong túi áo ra, không hề giải thích đã nhét cho anh ba Lý: “Chị hai muốn mua vải may quần áo cho Nhị Nha nhưng không có phiếu vải, chỉ có thể làm phiền anh ba anh rồi!”
Anh ba Lý vốn không có ý từ chối nhưng nghe được lời này lại trở tay định đẩy ra, người cũng đứng thẳng lên: “Có ý gì? Là anh ba em lớn lên giống phiếu vải hay là sao? Thanh niên trí thức người ta một năm chỉ được phiếu vải một trượng năm thước bảy tấc, anh biến ra cho em được sao?”
Lý Thanh Lê hiện ra cái lúm đồng tiền, cười khanh khách nhìn anh ba Lý, đợi anh ta văng nước miếng xong, cô mới không nhanh không chậm dịu dàng bảo: “Anh ba, lần trước mẹ tịch thu tiền riêng của anh, thật sự thu hết toàn bộ, không để lại cho anh một xu tiền nào sao?”
Đôi lông mày ưa nhìn của anh ba Lý nhíu chặt lại, sắc mặt không quá dễ coi: “Em còn có mặt mũi nói? Gần đây anh và chị ba em sống vô cùng khổ còn không phải do em hết!”
Lý Thanh Lê không tức mà còn cười ngược lại: “Anh ba không hổ là người thông minh nhất trong sáu anh em chúng ta, mấy trò như giả ngốc moi tiền này là sở trường, nếu không phải em biết chân tướng thì thật sự đã bị anh lừa rồi.”
Ánh mắt của anh ba Lý nhìn cô như nhìn một đứa thiểu năng: “Lý Tiểu Lục, đầu em bị lừa đá sao? Nói lung tung gì thế?”
Lý Thanh Lê nâng mí mắt, nụ cười rất ngọt ngào: “Anh ba, gỗ trên núi đại đội chúng ta bán được không? Kiếm được tiền không?”
Con ngươi của anh ba Lý chợt co rút, nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Lê như chim ưng, muốn nhìn ra được gì đó trên mặt cô.
Lý Thanh Lê không sợ mà còn cười, sáp lại gần anh ta nói với giọng cực nhỏ: “Anh ba, anh đừng nhìn em như vậy, chúng ta là anh em ruột, lẽ nào em còn báo cáo anh đi dạo chợ đen đầu cơ trục lợi được chắc? Em chỉ muốn anh giúp một việc mà thôi.”
Muốn hỏi Lý Thanh Lê học được gì trong [Tình yêu ngọt ngào năm bảy mươi], đó chính là cách giải quyết công việc của anh năm cô: Mãi mãi đừng tiết lộ con át chủ bài của mình.
Cô sớm đã biết anh ba cô mua bán kiếm tiền ở chợ đen, nhưng trong lần họp gia đình đó cô lại nhịn không nói ra, cô chỉ muốn đợi ngày nào đó có cơ hội lại mang tới bất ngờ cho anh ba tự xưng là đệ nhất Gia Cát nhà họ Lý!
Anh ba Lý bị “bất ngờ” này đánh cho trở tay không kịp, nhưng dù sao cũng là tay lão làng, ngược lại cũng không hoảng hốt kinh hãi đến vậy mà nhếch miệng cười: “Em gái, em rất thẳng tính, rốt cuộc muốn làm gì thì em nói luôn đi?”
Việc đã đến nước này, có rối rắm em gái mình đã biết chuyện này thế nào đã không có bất cứ ý nghĩa gì nữa.
Lý Thanh Lê cười khà khà, trong mắt lóe lên tia sáng, cực giống một con chuột béo trộm được thức ăn: “Em không muốn làm gì cả, chỉ là muốn mua miếng vải cho Nhị Nha, nếu như có thể thuận tiện kiếm thêm chút tiền tiêu vặt cho anh ba vậy thì càng tốt!”
Anh ba Lý liếc mắt nhìn cô: “Em gái, em không sợ sự việc bại lộ, bị người báo cáo đầu cơ trục lợi bắt lại sao?”
Lý Thanh Lê: “Sợ chứ, bị bắt rồi em sẽ nói là anh làm hết, còn không phải là được rồi sao?”
Anh ba Lý: “…”
Bạn già của cậu cả Điêu qua đời vài năm trước, bên dưới có bốn đứa con trai và hai đứa con gái, ngoại trừ con trai lớn Điêu Mĩ Hán và con trai út Điêu Mĩ Chương làm việc ở xưởng phân bón huyện ra, những người con khác đều ở nông thôn, mà Điêu Mĩ Hán lại có hai đứa con gái đều đã lập gia đình, bây giờ vợ Điêu Mỹ Hán là La Ngọc Phân đang ở nhà cũ tại nông thôn chăm cháu trai nhỏ, cho nên trong ký túc xá công nhân viên chức tạm thời chỉ có hai cha con cậu cả Điêu và Điêu Mĩ Chương.