Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 89 - Chương 89. Mua Đồ

Chương 89. Mua đồ Chương 89. Mua đồ

Chương 89: Mua đồ

Tuy rằng hôm nay là sinh nhật âm lịch của cậu cả Điêu nhưng không quan trọng bằng sinh nhật sáu mươi chín tuổi đến vậy, hơn nữa người ta xuất thân nghèo khó không chú trọng mấy cái này, các con cũng bận rộn cho nên đều không qua đây, buổi trưa chỉ có cha con cậu cả Điêu và hai gia đình bà Điêu, dì cả Điêu ngồi chung ăn cơm.

Điêu Mĩ Chương là một người con cực hiếu thuận, anh ta không biết hôm nay trong nhà có người tới nhưng anh ta nhớ hôm nay là sinh nhật của cha mình, buổi trưa tan làm đặc biệt gọi một phần thịt kho tàu và một phần cà tím nướng từ nhà ăn công nhân viên chức, ai biết về đến nhà lại thấy hai cô vừa cãi nhau vừa xào đồ ăn mang tới, bà Điêu thậm chí còn giết luôn con gà mái già.

Buổi trưa một bát thịt kho tàu, một bát cà tím nướng, một bát ớt xanh xào mề gà, một phần gà kho tàu, một phần đậu cô ve ngập dầu, một nửa món chính, Điêu Mĩ Chương còn gọi một cân rượu nguyên chất, cha con cậu cả Điêu và anh ba Lý vừa ăn thịt vừa uống rượu vừa nói chuyện, nụ cười trên mặt chưa từng biến mất.

Chỉ một bát thịt kho tàu này đã khiến Lý Thanh Lê cảm thấy một chuyến này của mình đi không phí, điều duy nhất không vui chính là gà mẹ già nhà mình nuôi đến cuối cùng vẫn bị Châu Thư Đào ăn được thịt, con gà này chắc chắn chết cũng không nhắm nổi mắt.

Ký túc xá công nhân viên chức nhỏ mọi người cùng ngồi ăn cơm còn được, người ăn cơm xong thì đứng ở nơi đó, trong nhà ngay cả chỗ đặt chân cũng không có. Ba anh em cậu cả Điêu từng này tuổi rồi tinh thần không tốt, buổi trưa phải nằm ngủ trưa, nên Lý Thanh Lê dứt khoát đội mũ rơm, cùng anh ba Lý ra đường đi dạo, bưu cục người ta cũng có nơi nghỉ chân cơ mà.

Thời tiết vô cùng nóng nực, hai anh em đi một lúc mà mặt đã nhễ nhại mồ hôi, trên người cũng gần như ướt đẫm, ngay khi Lý Thanh Lê bị cơn nóng làm cho bực bội thì đột nhiên nhìn thấy dưới bóng râm có một bác gái đội mũ trắng bán kem que, lúc này cô cũng quá đỗi vui mừng, lòng bàn chân như sinh gió chạy qua.

Kem que quả sơn tra ba xu tiền, kem đậu đỏ và kem chocolate hơi đắt một chút, cần năm xu một que, còn có kem que bơ, kem vị chuối tiêu, kem gói bơ đắt hơn, đều cao đến một hào một que.

Lý Thanh Lê đòi được sáu mươi đồng tiền từ chỗ Hoàng Quảng Linh là thật, nhưng học phí một học kỳ ở cấp ba tận mười hai đồng, sáu mươi đồng vẫn chưa đủ cho Lý Nhị Nha học xong cấp ba, cho nên bây giờ một xu tiền cô cũng không thể động vào, cũng may trên người còn một đồng mà Lý Tam Nha cống hiến và tiền tiêu vặt bà Điêu cho cô, nên cô mới có tự tin đi qua đây mua kem que.

Dù sao anh ba Lý là anh trai ruột của mình, không phải sao, Lý Thanh Lê vừa cắn răng vừa dậm chân, chớp mắt đã tiêu một hào ba xu tiền, kem bơ một hào cho mình, còn kem quả sơn tra ba xu tiền thuộc về anh ba Lý.

Ngược lại anh ba Lý không để ý, hai anh em cắn kem que đi trên đường, chỉ là còn chưa tới bưu cục ánh mắt của Lý Thanh Lê đã bị một công trình hai tầng thu hút, chỉ nhìn thấy trên bảng hiệu là sáu chữ rực rỡ: Trung tâm bách hóa quốc doanh.

Lý Thanh Lê lập tức cảm thấy eo không xót, chân không đau, mồ hôi không chảy nữa, xoay người chen vào trong cửa lớn trung tâm bách hóa.

Anh ba Lý còn không biết đứa em gái này của mình sao? Cũng chẳng muốn phí lời mà quay người đi làm việc của mình.

Lý Thanh Lê vào cửa trung tâm thương mại, ngay cái liếc mắt đầu tiên đã nhìn thấy biểu ngữ màu đỏ cực to viết trên đầu: Phát triển kinh tế, bảo đảm cung cấp. Một bên khác còn viết: Vì dân phục vụ.

Dù sao cũng là trung tâm bách hóa duy nhất trong huyện, quy mô lớn hơn hợp tác xã tiêu thụ ở công xã gấp vài lần, khách hàng nhiều hơn, có vài nơi còn chật kín người, mọi người chen chúc nhau, Lý Thanh Lê cũng góp vui thò đầu vào đó nhìn vài cái, hóa ra là mấy thứ như tivi mới đến ở trung tâm thương mại.

Cô đi dạo một vòng quanh trung tâm thương mại, xem náo nhiệt xong rồi mới bắt đầu mua đồ, một xu tiền một viên kẹo hoa quả, một hơi mua liền ba mươi viên, lại mua một ít kẹo mạch nha và mứt vỏ hồng, phiếu vải và tiền bà Điêu cho cô cũng không tiết kiệm, nhìn thấy vải thích là một hơi mua hết.

Trước khi vào trung tâm thương mại cô còn rất rủng rỉnh túi, đợi khi ra khỏi trung tâm thương mại trong túi ngoại trừ bảy xu tiền và phiếu lương để mua bánh nướng ra, thật sự túi còn sạch hơn gương mặt không tỳ vết của cô.

Xưa nay Lý Thanh Lê đều tiêu tiền như vậy, về phương diện ăn mặt tiêu tiền không chớp mắt lấy một cái, đợi xách đồ ra khỏi trung tâm thương mại lại chạy thẳng tới sạp bán bánh nướng.

Bình Luận (0)
Comment