Chương 90: Trời thả bánh lớn xuống
Giao tiền và phiếu lương ra, cầm được bánh nướng rồi, Lý Thanh Lê cắn một miếng, chỉ nhai một miếng đã phun ra, quay người đối diện với ông chủ: “Đồng chí, bánh nướng nhà anh có vị không đúng, cái bánh này thiu rồi!”
Ông chủ bụng phệ lười biếng nâng mí mắt, từ trong sạp liếc mắt nhìn cô một cái, không có tinh thần đáp: “Cô ngửi nhầm rồi.”
Lý Thanh Lê nhíu mày: “Tôi không ngửi nhầm!”
Ông chủ béo cười nhạo một tiếng, đổi một tư thế khác: “Cô ngửi lầm đấy!”
Sao Lý Thanh Lê bằng lòng chịu để yên, nhà mình không phải người thành phố, phiếu lương đều là lương thực trong nhà đổi ra, cô tiêu bảy xu tiền và phiếu lương để mua một cái bánh nướng thiu ấy hả? Coi cô là người tiêu tiền như rác sao?
Đôi mắt to của cô đảo một vòng, mang theo nụ cười tiến lên, ôn tồn bảo: “Anh trai, biết sai có thể sửa mới là đồng chí tốt, anh không muốn vì một cái bánh nướng mà cãi nhau với một đồng chí nữ như tôi chứ? Trên đường người qua kẻ lại, anh nói tôi la lối ở đây nói nhà anh bán bánh thiu sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của anh bao nhiêu? Nếu như tôi nổi giận lại tìm người báo cáo anh, vậy lại càng ảnh hưởng không tốt hơn, anh nói xem có phải không”
Ông chủ béo giương đôi mắt trừng cô một cách hung ác, lại thêm anh ta cao lớn vạm vỡ, mặt nhung nhúc thịt, thoạt nhìn không giống người bán bánh nướng, ngược lại giống người bán bánh bao nhân thịt hơn.
Nhưng cô gái trẻ đối diện với anh ta hình như không hề sợ hãi chút nào, còn cười hì hì nhìn anh ta: “Anh trai, hôm nay tôi và năm anh trai cùng nhau tới đây thăm người thân, nhà cậu tôi ở tòa nhà ký túc xá công chức đường sau, nhà cậu tôi còn có bốn ông anh họ nữa, anh cứ trợn mắt tiếp đi, tôi cũng không sợ anh đâu!”
Giọng nói của cô gái trẻ tuổi giòn tan, không thấy một chút vẻ sợ hãi và lùi bước nào.
Ông chủ béo thấy cô dường như có chỗ dựa nên không lo ngại gì, lề mề một lúc cuối cùng vẫn nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, mới không tình không nguyện đựng lại hai cái bánh nướng mới cho Lý Thanh Lê, ném lên mặt bàn.
“Cút!”
Trong lòng Lý Thanh Lê nhẹ mài răng, cầm bánh nướng lên còn gân cổ lên khoa trương bảo: “Ai biết hai cái bánh nướng này có thiu hay không? Anh trả tiền và phiếu lương vừa rồi cho tôi đi, tôi không mua nữa!”
Vẻ khinh thường trong mắt ông chủ béo chảy ra có thể đựng đầy một cái chậu, anh ta tùy tiện lấy tiền và phiếu lương ném lên bàn, một xu tiền cũng cút cho xa giùm cái.
Đợi sau lưng không còn tiếng động nữa, ông chủ béo mới khoanh tay quay người qua, vừa nhìn đã cảm thấy không đúng, còn ba cái bánh nướng thì sao?
Ông chủ béo chửi ầm ầm hơn nửa tiếng, đang chửi rất hăng say thì đột nhiên có vài người xông vào cửa hàng.
Chỉ thấy Lý Thanh Lê đã rời đi trước đó quay ngược lại, chỉ vào ông chủ béo và nói với mấy người một cách lòng đầy căm phẫn: “Chính là anh ta, nhân bánh nướng dùng qua đêm thiu hết cả rồi, đây chính là đầu cơ trục lợi, lừa đồng tiền mồ hôi xương máu của quần chúng! Thậm chí anh ta còn cưỡng chế nhét cho tôi hai cái bánh nướng với ý đồ mua chuộc tôi, bằng chứng tôi đều giữ lại hết rồi! Còn nữa, các anh nhìn anh ta béo mập, tai to mặt lớn, chắc chắn đã không ít lần trộm ăn lương thực của quốc gia rồi, đồng chí, các anh nhất định không thể bỏ qua cho anh ta!”
Ông chủ béo ngay tại trận: @#$5… $#@$
Lý Thanh Lê tận mắt nhìn thấy cửa hàng đóng cửa, ông chủ béo bị mấy người lôi đi, còn được hai cái bánh nướng miễn phí đứng trước cửa hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy trời xanh, nước trong, ngay cả không khí cũng ngọt ngào như thế.
Cực phẩm tại sao gọi là cực phẩm, đương nhiên là vì tâm nhãn cực nhỏ, có thù tất báo!
Lý Thanh Lê ăn cái bánh nướng đi dạo đến bưu cục, không thấy bóng dáng của anh ba Lý đâu, cô dự định một mình về tòa nhà ký túc xá công nhân viên chức trước.
Từ con đường lớn náo nhiệt vòng vào trong ngõ nhỏ, cô nhìn thấy một con chó già trụi chỗ này trọc chỗ kia nhìn không ra màu sắc gì, đang nằm dưới bóng cây trong góc, cô đứng cách đó không xa ném cái bánh nướng qua.
Trời thả bánh lớn xuống, hạnh phúc tới quá đột ngột khiến lão cẩu ăn mà nước mắt sắp nhanh rơi xuống.
Nước mắt của Lý Thanh Lê cũng sắp rơi xuống luôn rồi, bảy xu tiền cộng thêm phiếu lương mới có thể mua được một cái bánh nướng, quá xa xỉ quá lãng phí! Cô chỉ có thể ngậm nước mắt cắn từng miếng to cái bánh nướng miễn phí đó mới có thể miễn cưỡng vỗ về trái tim đau đớn.