Chương 91: Cô có thể có cách gì được
Ngõ nhỏ này khá hẹp, giờ này cũng không có người, khi một cái bánh nướng chỉ còn lại hai miếng cuối cùng, từ trong ngõ truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn và nhẹ bẫng, Lý Thanh Lê nâng mắt nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi râu ria xồm xoàm, mặt đỏ như mông khỉ lảo đảo đi tới.
Lý Thanh Lê không chịu nổi mùi trên người ông ta, người còn chưa lại gần mà một mùi mồ hôi cộng với rượu thối thêm mùi thiu phả ngay tới mặt, cái mùi chua loét đó xộc thẳng lên đỉnh đầu, lực sát thương này chỉ có nhà vệ sinh khô mùa hè ở nông thôn mới có thể chiến một trận.
Lý Thanh Lê lập tức bịt mũi chạy bước nhỏ cách xa ông ta với vẻ vô cùng ghét bỏ.
Thế nhưng, tên sâu rượu này đứng yên không chịu đi, ông ta nhìn Lý Thanh Lê từ trên xuống dưới, thấy cô mắt to môi hồng, xinh đẹp giống một đóa mẫu đơn, còn nữa cô mặc một bộ váy liền bo eo màu xanh nhạt, bộ ngực đẫy đà, đường cong từ eo tới mông tuyệt vời, khi đó ánh mắt của ông ta nhìn thẳng, còn nuốt nước miếng một cách đầy đê tiện, trên mặt nở nụ cười xấu xa.
“Cô gái trẻ…” Con sâu rượu vừa cười xấu vừa lại gần: “Chơi với anh trai đi, anh trai đảm bảo cho em sung sướng…”
Lời còn chưa nói xong dưới háng đã lập tức đau nhức, da đầu tê rần, ôm nhị huynh đệ lảo đảo quỳ xuống đất.
Lý Thanh Lê am hiểu sâu sắc một đạo lý: Nhân lúc bạn bệnh mà lấy mạng của bạn, nhân lúc người này tạm thời không có sức, cô thu lại cái chân vừa mới đá ra mới, dựa vào ưu thế cân nặng của mình tích lực tông một cái, uy lực khi ấy giống như khẩu pháo nhỏ bắn ra, lập tức đánh cho lục phủ ngũ tạng của con sâu rượu lệch khỏi vị trí, lồng ngực đau nhức, ông ta vốn uống nhiều rượu chân đã lảo đảo, lần này thật sự ngã gục xuống đất.
Lý Thanh Lê còn ngại không đủ, tiến lên tăng tốc, cơ thể nhảy bật lên giống như tảng đá lớn từ trời giáng xuống, ấn mông ngồi lên bụng người đàn ông.
“Á!” Sau khi con sâu rượu kêu một tiếng chợt im bặt, vì còn vội nghiêng đầu nôn mửa.
Phó Bạch thở hổn hển chạy qua, nhìn thấy chính là một màn này: Người đàn ông trưởng thành bảy tấc che chỗ không thể miêu tả đó cuộn mình trên đất, cô gái trẻ tuổi giống như hoa đào lại hung thần ác sát cẩn thận xách làn váy, đá từng cước vào người đàn ông, ngoài miệng còn chửi:
“… Xem tôi có sướng không hả? Tôi sướng chết đi được! Ra ngoài cũng thèm soi gương xem mình là cái giống chó gì! Người ta ăn gạo mà lớn còn ông ăn cứt mà lớn! Nhìn mặt mày ông vàng vọt, cả người thối kinh lên được, lớn lên còn giống một bãi cứt đi? Về nhà hỏi mẹ mình xem có phải đầu thai lộn không? Nhớ đừng để tôi nhìn thấy ông nữa, bằng không thấy lần nào tôi đá ông lần đó! Cái thứ cặn bã!”
Cô cũng không muốn đi khắp nơi gây chuyện, nhưng người ta luôn chủ động tìm tới cửa đấy chứ, cô có thể có cách gì được?
Lý Thanh Lê đá đau hết cả chân, cơn tức trong lòng mới tan đi một chút, hai bím tóc xinh đẹp vung ra sau người một cách vô cùng kiêu ngạo!
Cô và con chó già đã ăn xong bánh đồng thời quay đầu, ai biết vừa quay đầu đã đối diện với gương mặt vô cùng xuất sắc đó của Phó Bạch, chẳng qua lúc này gương mặt đó lại không có biểu cảm, trông càng lạnh lùng hơn, một đôi mắt phượng lạnh như băng nhìn chằm chằm vào cô.
Lý Thanh Lê ngạc nhiên: “Phó Bạch, sao anh lại ở đây?”
Phó Bạch tiến lên hai bước, đứng cách Lý Thanh Lê một mét, dáng người của anh cao khi lại gần tự nhiên mang tới một chút áp lực, mà lúc này anh hơi nhíu mày nhẹ, trên mặt cũng không có ý cười, màu mắt đen như mực còn hơi lạnh như vậy, nhìn càng có lực áp bách hơn.
Anh liếc mắt nhìn con sâu rượu đang rên rỉ trên mặt đất, giọng nói còn lạnh và nghiêm túc hơn bình thường: “Lần sau gặp loại chuyện này nhất định phải hét to lên, lần này em có thể trị được người này là vì ông ta say quá, đừng lấy sự an toàn của mình ra nói đùa.”
Lý Thanh Lê nâng mắt nhìn anh, có hơi ngạc nhiên rồi nhỏ giọng lầm bầm: “Em cũng không ngốc, đương nhiên biết không đánh lại thì chạy, còn không phải đánh lại được rồi sao, còn nữa, đánh người vui biết bao? Loại đàn ông thối buồn nôn như bãi phân đó, em đá một cước có thể phế mười tên!”
Không biết có phải ảo giác của cô hay không mà Phó Bạch không nói chuyện nhưng vẻ mặt lại càng lạnh lùng hơn.
Lý Thanh Lê không phải người không biết tốt xấu, thấy tình hình có hơi lúng túng mới chủ động chuyển đề tài: “Đồng chí Phó Bạch, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em, sao anh biết em đang ở đây?”