Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 92 - Chương 92. Anh Có Cảm Thấy

Chương 92. Anh có cảm thấy Chương 92. Anh có cảm thấy

Chương 92: Anh có cảm thấy

Hàng mi dài của Phó Bạch giống như cánh bướm, đáp với vẻ thờ ơ: “Gần đây có trạm phế phẩm anh đang ở đó tìm sách, không chỉ thế, khi em báo cáo ông chủ sạp bán bánh anh còn vừa vặn nhìn thấy.”

Lý Thanh Lê im lặng rất lâu: “Anh có cảm thấy…”

“?”

“Gần đây số lần hai chúng ta gặp mặt có hơi nhiều không?”

Phó Bạch và Lý Thanh Lê đồng thời im lặng.

Đúng là hơi nhiều, nhưng mà tại sao?

Con sâu rượu vốn nằm trên đất không biết từ khi nào đã lén lút chuồn mất. Nửa tiếng cảnh sắc còn trong veo tươi đẹp, sóng nhiệt đốt người. Lý Thanh Lê và Phó Bạch đang định tự mình rời đi thì trên trời chớp mắt đã mây đen dày đặc, hạt mưa to như hạt đậu không hề báo trước rơi xuống, dùng sức gõ lên mái ngói, lên lá cây, lên mặt đường, giống như rải đậu “lào rào lào rào” mãi không hết.

Lý Thanh Lê che đầu nhìn lên trời, những đám mây đen to đùng kéo tới từ cách đó không xa, thế mưa càng lúc càng lớn, xem chừng trong khoảng thời gian ngắn sẽ có mưa to, hơn nữa không có khả năng một lúc là ngừng được.

Cô nói với Phó Bạch đang trú mưa dưới cùng một mái hiên: “Cơn mưa này còn rơi nữa, trú ở đây cũng vô dụng, nhà cậu cả em ở ký túc xá công nhân viên chức xưởng phân bón đằng trước, anh đi tới nhà cậu cả em trú mưa đi.”

Phó Bạch không lập tức đồng ý: “Sẽ không bất tiện chứ?”

Lý Thanh Lê “phụt” một tiếng bật cười, gật đầu như giã tỏi: “Còn không phải sao, chỗ nhỏ, anh chỉ có nước đứng thôi, nói không chừng chỉ có thể đứng một chân, nam nữ không chung đụng, đương nhiên không tiện rồi.”

Phó Bạch vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

“Vậy đi thôi.” Nói xong anh ném quyển sách nửa cũ vào trong lòng Lý Thanh Lê: “Cầm chắn mưa đi.”

Lý Thanh Lê tùy tiện liếc mắt nhìn, bìa của quyển sách này bẩn không ra làm sao, cô mơ hồ nhìn ra hai chữ máy móc gì gì đó, Phó Bạch không coi là chuyện to tát gì vậy hiển nhiên cô cũng không cần có gánh nặng tâm lý, dù sao xương cốt của nhiều quyển sách giáo khoa của cô mãi mãi đều ở trong hố xí.

Hai người đội mưa ra sức chạy, khi chạy đến dưới tòa nhà ký túc xá công nhân viên chức quần áo cả hai đều đã ướt hơn phân nửa. Phó Bạch còn đỡ hơn một chút nhưng mái tóc ướt nhẹp, anh tùy tiện cào vài cái không những không rối loạn, ngược lại còn thêm vài phần phá cách, áo sơ mi màu trắng mặc trên người vì ngấm nước mưa nên nửa trong suốt, dán lên làn da không những trông không chật vật, trái lại còn hiện rõ dáng người cao lớn thẳng tắp của anh.

Lý Thanh Lê còn lúng túng hơn Phó Bạch nhiều vì cô mặc váy liền bo eo, nước mưa ngấm vào sẽ dán lên người, dán lên người không đáng sợ mà dáng người càng đẹp lại càng xấu hổ hơn. Cái váy dán lên người khiến đường cong của cô hiện ra, bộ ngực đẫy đà, vòng eo xinh đẹp, một đường từ lưng xuống dưới thật duyên dáng, tất cả đều hiện ra hết.

Phó Bạch cũng không để ý, khi nhận sách mà Lý Thanh Lê đưa cho mình vô tình liếc mắt nhìn cô một cái, anh chỉ hơi sững sờ cực ngắn sau đó ánh mắt như thể bị đốt, nhanh chóng thu lại.

Trong mắt Lý Thanh Lê, Phó Bạch là người lạnh lùng, kiêu ngạo và thông minh, luôn không liên quan gì đến tay chân luống cuống, nhưng mới vừa rồi, vẻ bối rối lướt qua trong nháy mắt của Phó Bạch vẫn bị đôi mắt xinh đẹp sắc bén của cô bắt chuẩn, trong phút chốc hứng thú tệ hại trong lòng Lý Thanh Lê đột nhiên tăng vọt lên.

Vì thế cô to gan chớp đôi mắt to đối diện với Phó Bạch, không những đối diện mà ánh mắt của cô còn rất làm càn, không kiêng dè gì đi lại trước mặt Phó Bạch, dựa vào một đôi mắt sắc bén của rắn sọc gờ ngụy trang trong lùm cỏ, hiển nhiên vừa liếc mắt đã phát hiện ra mặt của Phó Bạch lại hơi đỏ, nếu cứ nhất định phải miêu tả vậy đại khái là một màu hồng phấn đầu cành lúc mùa xuân đi.

Lý Thanh Lê lập tức cảm thấy ưa nhìn và mới mẻ, không nhịn được mà cười, tiếng cười giống chim hoàng oanh trong sơn cốc, hai cái lúm đồng tiền trực tiếp chui ra.

Phó Bạch không hỏi cô cũng không thấy nổi giận mà quay lưng với Lý Thanh Lê, thở ra một hơi, bước một bước lên cầu thang trước.

Đợi đến nhà cậu cả Lý, cuối cùng Lý Thanh Lê cũng nhịn được cười, Châu Thư Đào mở cửa thấy Lý Thanh Lê đã hé miệng định gây sự, nhưng ánh mắt lại như miếng sắt gặp nam châm, người còn không phản ứng lại được mà ánh mắt đã tự động bị bóng người tuấn tú cao lớn phía sau Lý Thanh Lê thu hút, theo bản năng thả giọng dịu dàng hỏi: “Tiểu Lục, em về rồi sao? Vị đồng chí này là?”

Bình Luận (0)
Comment