Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 93 - Chương 93. Trú Mưa

Chương 93. Trú mưa Chương 93. Trú mưa

Chương 93: Trú mưa

Lý Thanh Lê dùng sức chà sát cánh tay, chui người vào phòng: “Phó Bạch, là thanh niên trí thức ở đại đội bọn em, qua đây trú mưa.”

Ba anh em bà Điêu đã tỉnh dậy hết còn đang ngồi trong phòng khách nhỏ, một khắc Phó Bạch bước vào nhà, ngoại trừ Lý Thanh Lê ra ánh mắt của những người khác đều tập trung lên người một mình anh, ngay cả bà Điêu cũng hoảng hốt một hồi, hoàn toàn quên mất chuyện trước đó mình còn từng mắng người ta một trận.

Trên mặt Phó Bạch mang theo nụ cười không gần gũi cũng không xa cách, nói với ba anh em bà Điêu: “Bác trai, hai thím, cháu qua đây trú mưa, trước khi tới vẫn chưa chào hỏi, đã làm phiền rồi ạ.”

Cậu cả Điêu híp mắt đánh giá Phó Bạch, thấy trong cái túi đeo chéo màu xanh quân đội trên người hình như đựng toàn là sách, nặng trình trịch, trên tay còn cầm một quyển nữa, mới nói với vẻ vô cùng hòa ái: “Tiểu Phó là thanh niên trí thức hả, vừa nhìn đã biết là người thích đọc sách, khí chất cũng khác hẳn, đúng rồi Tiểu Phó, cháu đọc sách gì vậy?”

Nơi này quả thật hoàn toàn không có chỗ ngồi giống như Lý Thanh Lê đã nói, Phó Bạch đứng ở một bên cười nhẹ nhàng, lễ phép đáp: “Là tìm ở trạm phế phẩm thôi ạ, chỉ là vài quyển tản văn tiểu thuyết, còn có một vài quyển sách liên quan đến sửa đồng hồ và xe đạp.”

Đột nhiên cậu cả Điêu vỗ đùi một cái thật mạnh, mừng rỡ bảo: “Tiểu Phó biết sửa xe đạp sao? Vậy tốt quá rồi! Buổi trưa thằng cả về mới nói xe đạp hỏng rồi, buổi chiều nó lại đi làm, Tiểu Phó, cháu có thể giúp xem được không?”

Đám người Lý Thanh Lê đều nhìn qua.

“Chỉ hơi hiểu sơ qua, hy vọng có thể giúp được.” Phó Bạch dùng giọng nói trong trẻo đáp lại.

Xe đạp của Điêu Mĩ Chương để trong lán xe dưới tầng, cậu cả Điêu dẫn anh xuống nhà, những người khác nhàn rỗi dứt khoát cùng đi xem náo nhiệt.

Khi xuống tầng, Châu Thư Đào huých cánh tay vào Lý Thanh Lê, nhỏ giọng nói: “Ôi, Tiểu Lục, gia cảnh của trí thức Phó bình thường hay là thành phần gia đình không tốt, bằng không sao còn ở đại đội sản xuất làm việc?”

Lý Thanh Lê đi qua một bên: “Chị hỏi nhiều như vậy làm gì, không phải chị có đối tượng rồi sao? Còn muốn cưỡi lừa tìm ngựa à?”

“Chị chỉ tùy tiện hỏi thôi, sao trong lòng em lại hẹp hỏi như thế?” Châu Thư Đào chưa bao giờ buông tha bất cứ cơ hội nào có thể châm chọc Lý Thanh Lê.

Mắt Lý Thanh Lê to cho nên khi đảo trắng mắt vô cùng có cảm giác cấp bậc, cô nhếch miệng cười nhạo một tiếng: “Thấy chị như vậy, giống y lão già tám mươi tuổi thấy cô gái mười tám tuổi, mắt cũng dựng thẳng lên mà còn tùy tiện hỏi cơ đấy! Lẽ nào nhà chị đối diện với nhà vệ sinh, đến mùi thối cũng phải quản?”

“Nhà em mới đối diện với nhà vệ sinh! Lòng yêu cái đẹp mọi người đều có, chị tùy tiện hỏi thì đã làm sao? Cũng không làm ra chuyện gì quá giới hạn, hơn nữa em cũng đừng cắm hành vào mũi heo giả làm voi với chị, em còn trông mặt mà bắt hình dong hơn chị đấy chứ? Chị không tin em không lén nhìn mặt người ta.”

Lý Thanh Lê đi ở trước mặt Châu Thư Đào, bước chân nhẹ nhàng nhảy xuống cầu thang, nghe thế mới quay đầu lại, đáp một cách đầy rộng lượng: “Ô, em chưa bao giờ nhìn lén mặt người khác, em toàn nhìn quang minh chính đại thôi!”

Châu Thư Đào: “…” Vậy mà trên đời còn có cô gái mặt dày vô sỉ như thế!

Lý Thanh Lê xuống lầu đã thấy Phó Bạch nhẹ nhàng dựng ngược xe đạp lên, vì mặc áo ngắn tay nên có thể nhìn thấy khi cánh tay anh dùng lực cơ bắp căng lên, đường nét rắn chắc trơn tru mà lại không trông khoa trương chút nào.

Phó Bạch kiểm tra qua lại một lượt đã nghe thấy nói lời mà ngoại trừ bản thân anh ra những người khác đều không hiểu.

“Có khả năng bánh đà trung tính bị mài mòn hoặc dây bánh đà không thể nảy bánh đà được, khi sửa chữa cần tháo bánh đà xuống để thay bánh đà mới hoặc cần đẩy mới. Ở đây không có dụng cụ và phụ kiện vẫn nên mang đi sửa một chút thì hơn.”

“Chắc hẳn xe đạp đã từng bị va chạm, phuộc trước và ống trên ống dưới của khung xe đã bị biến dạng, cái này sửa cũng dễ dàng, cháu cần một người giúp ép phuộc phẳng của khung và dẫm lên phần sau của giá treo, hai người cùng kéo nó trở lại vị trí cũ mới được.”

Cậu cả Điêu xắn ống tay áo, hai chân xòe ra, vô cùng có sức: “Để bác!”

Tuy rằng Lý Thanh Lê nhìn không hiểu nhưng cũng không cản trở cô thưởng thức Phó Bạch sửa xe, nhưng đột nhiên lại bị bà Điêu đẩy ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment