Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 94 - Chương 94. Tay Tôi Sờ Thích Vậy Sao

Chương 94. Tay tôi sờ thích vậy sao Chương 94. Tay tôi sờ thích vậy sao

Chương 94: Tay tôi sờ thích vậy sao

“Anh cả, anh đã sáu mươi bảy rồi, đau lưng thì phải làm sao, chuyện này cứ để người trẻ tuổi làm! Buổi trưa cháu gái ngoại ăn nhiều thịt như vậy, để nó làm đi!”

Lý Thanh Lê mím môi quay đầu liếc mắt nhìn bà Điêu với vẻ ai oán, cái liếc mắt đó như đang hỏi: Mẹ ơi, con vẫn còn là đứa bé mà mẹ thương nhất đó sao? Mẹ không biết con có thể nằm tuyệt đối không ngồi, có thể lén lười tuyệt đối không duỗi một ngón tay sao?

Bà Điêu chớp mắt với cô một cách ý vị sâu xa, ý bảo cô nghe lời.

Lý Thanh Lê chỉ đành đi qua với vẻ mặt sống không còn gì đáng tiếc, Phó Bạch kêu cô nắm cái nào thì cô nắm cái đó, kêu dùng sức thì cô dùng sức.

Dưới mái hiên chắn mưa của ký túc xá công nhân viên chức, bà Điêu mặt mày rạng rỡ khen ngợi với cậu cả Lý: “Anh cả, em nói không sai mà, gần đây Tiểu Lục nhà bọn em càng ngày càng chịu khó. Tiểu Lục nhà bọn em vốn lớn lên đẹp, trình độ kiến thức cao, còn hiếu thuận, người cũng dễ ở chung.

Anh không biết đâu, Đại Nha Nhị Nha Tam Nha, ba chị em gái còn giành nhau ngủ chung một phòng với con bé, thậm chí còn vì chuyện này mà cãi nhau…

Tiểu Lục là một cô gái tốt như vậy, gả đến nhà ai cũng là phúc tu từ kiếp trước của người ta!

Nếu Mĩ Chương đã có thể giới thiệu người ở xưởng máy móc nông nghiệp cho Thư Đào nhà chị tư, vậy Tiểu Lục nhà bọn em ưu tú như vậy, giới thiệu cho vài người như thế không phải càng đơn giản hơn sao!”

Lý Thanh Lê lập tức tỉnh ngộ, hóa ra mẹ cô rưng rưng nước mắt tặng “con trai ruột” gà mái già đi, chính là vì để cậu cả giới thiệu đối tượng cho cô sao.

Cô còn nhớ rõ lúc đầu mình thề thốt nói hoặc là mình ăn lương thực hàng hóa, hoặc là chồng mình ăn lương thực hàng hóa, khi ấy cô chẳng qua chỉ thuận miệng ứng đối thôi, ai biết mẹ cô lại vẫn luôn nhớ trong lòng đâu.

Hơn nữa trong lòng mẹ cô còn biết cô không có khả năng ăn được lương thực hàng hóa, cho nên chỉ có thể tìm một người ăn lương thực hàng hóa để thỏa mãn nguyện vọng của cô, mẹ cô ngay cả gà mái già “con trai ruột” còn nỡ bỏ, quả nhiên trong lòng mẹ cô, cô mới là cục bảo bối lớn nhất!

Lý Thanh Lê vừa nghĩ vậy trong lòng lập tức ấm áp hơn, suýt chút nữa chảy nước mắt cảm động và vui mừng.

Ngay khi cô đang rưng rưng nước mắt nhìn về phía mẹ hiền thì một giọng nói lạnh lùng không có tình cảm nhỏ nhẹ vang lên bên tai cô: “Tay tôi sờ thích vậy sao?”

Lý Thanh Lê cúi mắt nhìn, ôi trời, tay cô không biết từ khi nào đã nắm lấy hai ngón tay của Phó Bạch, tay của hai người một lớn một nhỏ, một thon dài một mũm mĩm, một trắng một màu lúa mạch, một mềm mại trơn mịn một thô ráp, đặt chung với nhau lại càng khác biệt nhiều hơn.

Lý Thanh Lê rụt tay về, nhỏ giọng lầm bầm: “Em nói sờ được cái gì mà ráp thế.”

Phó Bạch nhếch khóe miệng: “… Còn trách tôi?”

Anh làm việc một lúc, ngoại trừ cái cần đổi mới linh kiện ra thì những bệnh nhỏ khác ví dụ như bàn đạp trật đều đã sửa tốt hết.

Cậu cả Điêu thử một chút thấy quả nhiên đã dễ dùng hơn trước rất nhiều, lập tức độ hảo cảm với Phó Bạch tăng lên, cảm thấy một hậu sinh như anh tuy trẻ tuổi nhưng làm việc cẩn thận tỉ mỉ, còn khen ngợi anh thật lâu.

Cậu cả Điêu khen là thật lòng thật dạ, giọng nói của ông ta lớn, lần này những gia đình công nhân viên chức khác cũng nghe thấy hoặc là nhìn thấy, vừa nghe Phó Bạch biết sửa đồ người nào cũng chạy tới đây, âm máy thu thanh nhà mình rè rè rè rè, máy may nhà mình không hoạt động được, còn có vài gia đình đồng hồ có vấn đề…

Bên ngoài mưa vẫn tầm tã, trong khoảng thời gian ngắn chắc không đi được, nên Phó Bạch dứt khoát chuyển cái ghế từ nhà cậu cả Điêu đặt ở hành lang tầng hai, duỗi thẳng hai chân dài, chậm rãi kiểm tra đồ cho mọi người.

“… Âm máy thu thanh có tiếng lạo xạo là do chiết áp đã cũ, các điểm tiếp xúc của cần bị mài mòn dẫn đến tiếp xúc kém, vệ sinh một chút rồi thử lại xem sao. Nếu không hoạt động thì phải thay. "

“… Kim máy may lắp không đúng đương nhiên sẽ nhảy mũi khâu, chỉ cần lắp lại là được.”

“Sửa đồng hồ cần có mấy thứ như chìa khóa mở đồng hồ, tuốc nơ vít, kính lúp… Ở đây không có dụng cụ e rằng tôi không giúp được mấy việc này rồi.”

Bình Luận (0)
Comment