Chương 95: Đừng gấp
Cho dù là như vậy, trước khi cơn mưa dừng Phó Bạch vẫn giúp không ít người sửa xong đồ, người ở nơi này đều là gia đình công nhân viên chức trong xưởng phân bón, mức sống cũng không tệ, trước khi Phó Bạch rời đi người này tặng một lon đồ hộp, người kia lấy ít bánh nướng nhân trứng gà cho nhưng Phó Bạch đều không nhận, chỉ nói là việc nhỏ nhặt mà thôi.
Lần này những gia đình công nhân viên chức này lại càng khen ngợi Phó Bạch hơn, thậm chí có không ít người hỏi thăm đám người Lý Thanh Lê và bà Điêu xem năm nay Phó Bạch bao nhiêu, đã có đối tượng chưa.
Lý Thanh Lê cảm thấy ở trong này ngoại trừ điểm cộng nhân phẩm thì cái túi da tuyệt đẹp đó của Phó Bạch chắc chắn chiếm công lao hơn phân nửa, không tin bạn thử đổi Phó Bạch thành Trư Bát Giới đi?
Cuối cùng mưa cũng dừng, mắt thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, sợ về nửa đường trời tối tăm, nhưng lúc này vẫn không thấy bóng dáng anh ba Lý đâu, cũng không biết trú mưa ở đâu rồi.
Lý Thanh Lê chuẩn bị nhân lúc trời còn sáng ra ngoài tìm, Phó Bạch cũng giúp, hai người vừa xuống cầu thang vừa vặn đụng phải anh ba Lý xách đồ vội vội vàng vàng trở về.
Anh ba Lý thấy Phó Bạch thì cũng sững sờ nhưng không hỏi, ném cái túi đựng vải vào lòng Lý Thanh Lê, người ba bước hóa thành hai như sao băng vọt lên lầu.
Anh ba Lý vào phòng trông thấy bà Điêu, câu đầu tiên chính là: “Mẹ, con đi tới bưu cục hỏi vài lần rồi, tháng này không có đơn chuyển tiền của thằng năm!”
Bà Điêu lập tức đứng bật dậy khỏi ghế: “Sao lại không có? Trước đây mỗi tháng thằng năm đều sẽ gửi tiền về nhà, muộn nhất không quá hai tháng, lần này đã gần bảy tám, mười ngày rồi, không phải thằng năm đã xảy ra chuyện rồi chứ?”
Bà Điêu cũng tính là trắng trong các bà cụ, sắc mặt lập tức trắng bệch hơn.
Anh ba Lý vội vàng đi qua đỡ cánh tay mẹ: “Mẹ, mẹ đừng gấp, nói không chừng em năm có chuyện nên chậm trễ?”
Mới vừa rồi thôi, bà Điêu còn đang trong sáng ngoài tối khoe khoang với dì cả Điêu, nói con trai thứ năm của mình có năng lực bao nhiêu, hiếu thuận bao nhiêu, mỗi tháng đều gửi tiền về nhà, còn mua cho bà ta và ông cụ sữa mạch nha bổ sung lọ đỏ, thậm chí Lý Thành Dương còn bỏ tiền cho cháu trai cháu gái đi học, những thứ này đều được liệt vào chuyện công nhất định lần nào cũng phải nhắc tới, bản mặt này không biết phải đắc ý bao nhiêu.
Nhưng lời nói ra vẫn còn nóng hổi thì anh ba Lý đã trở về nói anh năm Lý không gửi tiền về nhà, cái mặt này bị vả cũng nhanh quá, dì cả Điêu không nhịn được mà vui khi thấy người gặp họa, che miệng giả mù sa mưa nói: “Em gái, nhìn thoáng một chút đi, nói không chừng Thành Dương đã tìm được một cô vợ tốt, muốn gom tiền bày cỗ thì sao? Còn nữa, Thành Dương cũng đã hai mươi sáu rồi, phải mau thu xếp chuyện lấy vợ đi chứ, đợi nó có vợ rồi thì nên chia nhà chứ nhỉ, tiền nó kiếm được chắc chắn sẽ đưa cho vợ nó. Ôi chao, con trai không nghe mẹ đều là chuyện sớm muộn cả thôi, hơn nữa mấy thứ như tiền bạc này không phải cầm trong tay mình mới là của mình sao?”
Lời này quả thật câu nào cũng như đâm vào phổi bà Điêu, bà Điêu hiếu thắng cả đời, năm đứa con trai bên dưới từ nhỏ đã bị bà ta nắm chặt trong tay, bà ta chưa từng nghĩ đến chuyện chia nhà nhưng năm đứa con trai đều lớn cả rồi, đợi con trai nhỏ nhất Lý Thành Dương cũng lập gia đình, chuyện chia nhà chỉ sợ còn không xa.
Chia nhà cũng thôi đi, trọng điểm còn phải chia gia sản nữa, túi tiền vài năm gần đây mới gom được của bà Điêu mắt thấy sắp dẹp lép tiếp, điều này đối với bà ta mà nói không phải là chia nhà mà là chia xác, là róc thịt bà ta ra chia ra từng miếng!
Đó là tiền sao, đó là thịt mới phải!
Vì lời này của dì cả Điêu, một mặt bà ta lo lắng liệu con trai nhỏ có xảy ra chuyện hay không, vừa lo lắng con trai nhỏ đã tìm được vợ, tiền trong túi mình mắt thấy sắp mọc cánh bay đi, trong lúc nhất thời vừa gấp vừa giận, sắc mặt càng khó coi hơn vài phần, vậy mà miệng còn hơi tím tái.
Anh ba Lý thấy mẹ mình thật sự tức rồi, sắc mặt cũng không dễ coi, vừa thuận khí cho bà Điêu vừa nói với dì cả Điêu: “Dì cả, hôm nay tâm trạng của dì tốt như vậy, xem ra gần đây hai anh họ Chí Nghị và Chí Hâm không gây chuyện nữa nhỉ?”
Sắc mặt của dì cả Điêu xanh mét như thể bị đâm trúng một kiếm.