Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 96 - Chương 96. Chỉ Là Một Đứa Trẻ Bốn Mươi Tuổi Thôi Mà

Chương 96. Chỉ là một đứa trẻ bốn mươi tuổi thôi mà Chương 96. Chỉ là một đứa trẻ bốn mươi tuổi thôi mà

Chương 96: Chỉ là một đứa trẻ bốn mươi tuổi thôi mà

Dì cả Điêu ít con, chỉ có hai đứa con trai và một đứa con gái, hai đứa con trai bị chiều hư, đi làm thì lười biếng, mấy việc trộm gà trộm chó đã làm không ít, cái này cũng thôi đi, ngay cả tiền của cha mẹ ruột cũng trộm nốt, trộm tiền ra ngoài đánh bài không thua sạch thì không về nhà.

Hai chị dâu cũng không hòa hợp, gặp mặt là cãi nhau, loại chuyện nhỏ nhặt như ngày thường thời gian chăm cháu trai lớn của dì cả Điêu nhiều hơn vài phút so với thời gian chăm cháu trai thứ hai cũng bị hai đứa con dâu nén giận chửi rủa… tóm lại là rất lộn xộn.

Lý Thanh Lê tiến vào nghe được một nửa trong lòng cũng tức giận, kẻ xướng người họa với anh ba Lý, cười nhạo bảo: “Anh ba, lời này của anh không đúng rồi, anh họ Chí Nghị và Chí Hâm nào có thể gọi là gây chuyện, cái đó là trẻ tuổi không hiểu chuyện, dù sao người ta vẫn chỉ là một đứa trẻ bốn mươi tuổi thôi mà!”

Dì cả Điêu: “…”

Dì cả Điêu mất mặt, lại tự nhận là bên mình chỉ có hai cái miệng, bên bà Điêu có ba cái miệng nên mình chịu thiệt, không thể cứng đối cứng với đám người Lý Thanh Lê, vì thế chuyển sang thì thầm với Châu Thư Đào ở cách đó hơi xa một chút.

Nhưng nhìn bộ dáng ánh mắt lập lòe đó của hai mẹ con bà ta, chỉ sợ cũng không nói ra được lời hay ho gì.

Lý Thanh Lê cũng ngồi xuống bên cạnh bà Điêu, nhẹ giọng an ủi: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ ngợi lung tung, anh năm sẽ không xảy ra chuyện gì hết, cũng không tìm một cô con dâu cho mẹ, anh ấy chỉ muốn xuất ngũ thôi! Không tin đợi anh ấy về, không quá một tuần đảm bảo anh ấy sẽ về đến nhà!”

Anh ta không về nhà thì ai diễn màn yêu đương ngọt ngào với Tô Nhân? Ai hôn lên cái eo thon của cô ta? Ai hốc mắt đỏ hoe cầu tình yêu với cô ta? Tô Nhân còn có thể bốn năm mang thai hai lần kiểu gì, một đôi long phụng thai, một đôi song sinh nữa, thai nào cũng là tiểu thiên tài thì sao? Thế làm sao còn gọi là [Tình yêu ngọt ngào năm bảy mươi] được nữa?

Bà Điêu liếc mắt nhìn Lý Thanh Lê, dùng ánh mắt cảnh cáo: “Đừng nói lung tung.”

Anh ba Lý không tiếp thu được ám hiệu giữa Lý Thanh Lê và bà Điêu, còn coi như Lý Thanh Lê đã nghe được tin tức gì đó mà cười bảo: “Thằng năm sắp về hả? Vậy đó là chuyện tốt, anh ở cái tuổi của nó Nhị Bảo đã được năm tuổi rồi đấy! Cũng nên về kết hôn đi thôi.”

Anh ba Lý về rồi, nhà cậu cả Lý chỗ nhỏ, hai mẹ con dì cả Điêu buổi tối về không an toàn cho nên ngủ lại, đám người Lý Thanh Lê cũng chỉ đành chuẩn bị đi về, chỉ là vì một cơn mưa to làm chậm trễ thời gian, giờ này đã không còn xe buýt đi qua công xã Xuân Thủy nữa.

Cũng may nhân duyên của cậu cả Điêu trong tòa nhà ký túc xá công nhân viên chức không tồi, vừa rồi Phó Bạch lại làm chuyện tốt không cầu báo đáp khiến không ít người trong tòa nhà có ấn tượng không tồi về bọn họ, cho nên cậu cả Điêu ra mặt mượn hai cái xe đạp cho đám người Lý Thanh Lê, kêu bọn họ ngày mai đưa về là được.

Trên đường trở về anh ba Lý chở bà Điêu và đồ mà cậu cả Điêu cho, còn Phó Bạch chở Lý Thanh Lê, nửa đoạn đường trước còn ổn, dù sao cũng gần huyện thành, cho dù không phải đường nhựa nhưng mặt đường vẫn khá bằng phẳng và rộng rãi, đợi đến công xã trời đã hoàn toàn tối tăm, con đường lại vì nước mưa biến thành lầy lội, chỉ có một cái đèn pin chiếu trên con đường tối tăm, thôi thì méo mó có còn hơn không vậy.

Nhưng anh ba Lý mới ba mươi hai tuổi, đang là cái tuổi tráng niên, trên người toàn là mồ hôi lại thêm dáng người một mét bảy mươi tám, người cao chân dài, chở một bà Điêu gầy yếu hoàn toàn không thành vấn đề, cho dù gặp phải tình huống gì cũng có thể kịp thời dùng chân chống xe đạp, không để bà Điêu ngã khỏi xe.

Về phần Phó Bạch, tuy rằng dáng người của anh thon dài hơn anh ba Lý một chút, nhưng chỉ là trông thì gầy yếu chứ trên thực tế sức cũng không kém hơn anh ba Lý, cho dù chở Lý Thanh Lê béo hơn bà Điêu không ít, nhưng đạp gần hai tiếng đồng hồ cũng trông không quá tốn sức.

Còn tại sao Phó Bạch lại chở Lý Thanh Lê mà không phải bà Điêu, vậy còn không phải vì bà Điêu nhớ chuyện mình đi hôi của lúc người ta bị xét nhà sao, hơn nữa kêu bà ta từ đầu đến cuối đối diện với gương mặt trong trẻo mà lạnh lùng đó của Phó Bạch, không phải bà ta sẽ nghẹn chết hay sao.

Bình Luận (0)
Comment