Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 97 - Chương 97. Phó Bạch, Em Béo Không

Chương 97. Phó Bạch, em béo không Chương 97. Phó Bạch, em béo không

Chương 97: Phó Bạch, em béo không

Qua công xã, cuối cùng Lý Thanh Lê cũng tìm được cảm giác quen thuộc, một tay cô nắm lấy áo sơ mi trắng của Phó Bạch, thấy tốc độ của anh đột nhiên giảm xuống, nếu nghe kỹ còn thấy hơi thở dốc mới chợt hỏi: “Phó Bạch, em béo không?”

Phó Bạch không quay đầu lại: “Em cảm thấy mình béo sao?”

Lý Thanh Lê không hề nghĩ ngợi: “Đương nhiên em không béo, em gọi là đầy đặn, nở nang, thướt tha, phúc hậu, phúc tướng, khỏe mạnh… người nói em béo phần lớn đều không phải thật lòng cảm thấy em béo mà chỉ ghen tỵ vì cuộc sống của em tốt hơn bọn họ mà thôi!”

Tiếng thở dốc của Phó Bạch nặng một tiếng nhẹ một tiếng, tùy tiện đáp một câu: “Vậy em không béo.”

Lý Thanh Lê nhíu mày: “Nếu anh đã không cảm thấy em béo vậy tại sao anh đạp lại phí sức như vậy? Anh nhìn anh ba em chạy xa tít rồi kìa?”

Giọng nói của Phó Bạch uể oải: “Đừng có hiểu lầm gì đối với bản thân, em không đẹp bằng tiên nữ, chở em cũng không chiếm trọng lượng.”

Lý Thanh Lê: “…” Rõ ràng bị sỉ nhục rồi nhưng trong lòng vẫn có một chút mừng thầm là sao nhỉ?

Trời tối mà đám người bà Điêu vẫn chưa về đến nhà, ông cụ và đám người anh cả Lý đều đứng ngồi không yên, bốn cha con đều đứng đợi ở cổng thôn, từ xa đã nhìn thấy một vệt sáng như có như không của đèn pin, mấy cha con vội vàng đi qua đón.

Hai nhóm người cuối cùng cũng gặp mặt, thấy đối phương đều ổn lúc này mới yên tâm hơn, tuy rằng thời buổi này quản chế nghiêm ngặt, nhưng một đường núi lớn sông rộng rừng cây dày đặc, nói không chừng ở đâu đó sẽ nhảy ra một con thú hoang hoặc là người xấu ra ngoài làm điều ác.

Một đám người đi vào thôn, anh ba Lý với hôm nay Phó Bạch đã giúp một việc lớn cũng không thể làm phiền anh thêm nữa, nói ngày mai anh ta và anh hai Lý đi vào huyện trả xe là được, Phó Bạch cũng không từ chối.

Cuối cùng người một nhà vào trong nhà mình, chỉ có nhà chính thắp một ngọn đèn dầu là có ánh sáng, đám người chị cả Lý thấy người về hết mới một người hai người đi vào nhà bếp làm việc, chuẩn bị dọn cơm ăn.

Lý Thanh Lê còn chưa vào nhà chính thì Lý Tam Bảo đã dẫn đầu mấy đứa trẻ như cá nhỏ giành đồ ăn vây quanh cô, vì bọn trẻ đều biết cô út chính là một tay sành ăn, đi vào huyện chắc chắn đã mua rất nhiều đồ ngon.

Mấy người lớn như chị cả Lý thích thể diện nên không cùng đám người Lý Tam Bảo sáp tới tới, nhưng ánh mắt lại thi thoảng nhìn về phía Lý Thanh Lê.

Đồ ăn mà Lý Thanh Lê mua đều để trong cái túi đeo chéo trên người, theo quan điểm của cô, cháu trai cháu gái trong nhà đều là mối đe dọa tiềm tàng tới đồ ăn vặt của cô, cho nên cô chỉ hơi mở một khe hở nhỏ trong túi đeo chéo, lần lượt lấy từng viên kẹo hoa quả ra ngoài.

“Tam Bảo một viên, Tứ Nha một viên, Tứ Bảo một viên, Ngũ Bảo Lục Bảo nhỏ tuổi nhất mỗi người hai viên đi, Tam Nha… chân trong dài hơn chân ngoài mà còn muốn ăn kẹo? Cô không đánh cháu một trận cháu còn chưa biết hơn đúng không?”

Lý Tam Nha mếu máo rời đi với vẻ đáng thương.

“Đại Nha, Nhị Nha, Nhị Bảo, ba người các cháu rốt cuộc có ăn không, không ăn cô giữ lại.”

Vừa dứt lời, ba người Lý Đại Nha tranh nhau chạy qua, tốc độ bóc vỏ kẹo của bọn họ còn nhanh hơn mấy đứa nhỏ Lý Tứ Nha, giống như Trư Bát Giới ăn nhân sâm, vừa vào miệng đã không còn, ăn xong còn nhìn vào túi của Lý Thanh Lê với ánh mắt mong đợi.

Nếu như Lý Thanh Lê dễ mềm lòng như thế nào có thể ăn ra thể hình ngày hôm nay? Mỗi một miếng thịt trên người cô cũng đều dựa vào thực lực ăn ra từng miếng.

Cô quay đầu, chỉ để lại sườn mặt tròn láng mịn nhưng lại vô tình lạnh lùng, hỏi Lục Bảo nhỏ tuổi nhất: “Lục Bảo, anh cháu đâu?”

Lý Lục Bảo trắng nõn mềm mại một bên quai hàm phồng lên, chớp đôi mắt ngây thơ vô tà, cái môi hồng hào, vừa nhai kẹo vừa đáp: “Cô út, anh cả có cái đầu hòa thượng cảm thấy mất mặt quá nên không thích ra ngoài, anh ấy nói ngày nào tóc chưa mọc dài thì ngày đó không ra ngoài nữa.”

Lý Thanh Lê cười đầy nham hiểm, lấy một viên kẹo từ trong túi đặt vào trong tay Lý Lục Bảo: “Lục Bảo, cháu đưa viên kẹo này cho anh hai cháu, thuận tiện nói với nó một câu, kêu nó đừng nghĩ nữa, có cô út của nó ở đây tóc của nó không mọc dài ra được đâu.”

Bình Luận (0)
Comment