Mấy lời này giống như một đường thiên lôi bổ thẳng lên đầu Lục Thảo, cô ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông lạnh lùng, tàn ác và nham hiểm trước mặt này.
Không thể không nói Tiết Ngạn này lớn lên vẫn rất ưa nhìn, Lục Thảo hơi đỏ mặt, nhưng cô ta vẫn không thể chấp nhận được chuyện Tiết Ngạn nói anh chưa bao giờ quen biết cô ta: “Sao… sao anh có thể không nhận ra tôi, lúc đầu không phải anh giết heo rừng để cứu tôi sao?”
Nếu như Tiết Ngạn thật sự không có ý với cô ta vậy sao lại mạo hiểm tính mạng đi giết heo rừng?
“Tôi giết heo rừng thì liên quan gì đến cô? Cứu cô, cô nghĩ cô là cái thá gì?” Giọng nói của Tiết Ngạn lạnh lùng không hề dao động.
Lục Thảo bị nói móc lại, trong lúc nhất thời lại nói không được thành lời.
Lục Giai Giai vuốt mồ hôi lạnh trên trán, thế này xem lần trước Tiết Ngạn đã dịu dàng với cô bao nhiêu, chí ít cũng chưa từng chửi cô như thế.
Lục Thảo không có cách nào chấp nhận được chuyện tất cả đều là tự mình đa tình, cô ta lắc đầu: “Tôi không tin, sao anh có thể…”
Giọng nói của cô ta vừa dứt, sau gáy đã đập lên thân cây, mà cổ cũng bị siết chặt lại.
Đôi mắt của Lục Thảo trừng to đến cực điểm, cô ta nhìn người đàn ông đang bóp cổ mình với vẻ mặt không hề thay đổi chút nào, anh không nói gì cả nhưng ngón tay dần siết chặt lại giống như bùa đòi mạng từ điện Diêm Vương.
Một cảm giác lạnh lẽo vô cùng từ gang bàn chân truyền tới óc, cô ta ra sức giãy dụa, cố gắng muốn cạy ngón tay của Tiết Ngạn ra, nhưng sức của đối phương thật sự quá lớn, ngón tay to và hữu lực giống như gọng kìm khóa chặt lên cổ cô ta, hơn nữa càng lúc càng chặt.
Cô ta sắp chết rồi…
Tiết Ngạn nghiêng người lại gần cô ta vài phân, giọng nói giống như ác quỷ bò lên từ mười tám tầng địa ngục: “Bây giờ cô còn cảm thấy tôi muốn lấy cô không?”
Lục Giai Giai nhìn sắc mặt của Lục Thảo đã bắt đầu tím tái, gân xanh trên mặt nổi lên, rõ ràng đã sắp thiếu khí hôn mê rồi.
Tiết Ngạn điên rồi sao? Nếu Lục Thảo chết vậy đó chính là giết người, anh cũng sẽ chết theo!
Cô vừa định chui vào ngăn cản thì Tiết Ngạn đã buông ngón tay ra, cả người Lục Thảo lập tức ngã quỵ xuống đất, ho khan dữ dội như thể tim gan phèo phổi cũng sắp phun ra.
Tiết Ngạn liếc mắt nhìn tay mình với vẻ ghét bỏ, chùi lên áo ngoài của mình.
Lục Thảo xụi lơ trên đất, trong không khí tràn ngập mùi khai của nước tiểu.
Cô ta lại tè dầm.
Rất lâu cô ta mới lấy lại bình tĩnh, nước mắt rơi như mưa khiến gương mặt lập tức lem luốc.
Cô ta ho khan rất lâu, nhìn Tiết Ngạn với vẻ sợ hãi, giọng nói khàn đặc như bà già sắp tạ thế: “Vừa rồi anh định giết tôi, không sợ tôi tố cáo anh sao?”
“Tố cáo tôi?” Khóe mắt của Tiết Ngạn hơi xếch lên, đôi môi mỏng cũng hơi nhếch lên: “Là tôi ép cô tới đây sao? Cô nói xem, nếu tôi nói với tất cả mọi người cô muốn dụ dỗ tôi ở đây, đến khi đó danh tiếng của cô bị hủy sạch, chỉ sợ cũng chỉ có thể gả cho tôi mà thôi!”
Lục Thảo co rúm người, nhìn người đàn ông nguy hiểm này.
Gả cho tên ác ma này vậy sau này cô ta còn được sống tốt nữa không?
Tiết Ngạn thấy lg rúm ró không dám lên tiếng nữa mới quay người rời đi, Lục Giai Giai vốn trốn sau đại thụ nhìn trộm thấy Tiết Ngạn bước về, lập tức rụt cổ lại.
Cô phải làm sao đây?
Lục Giai Giai mơ hồ, chạy cũng không có đường chạy, Tiết Ngạn chắc chắn sẽ biết chuyện vừa rồi đều đã bị cô nhìn thấy.
Phiền não thật, cô không nên xem náo nhiệt mới phải, giờ thì hay rồi, đã trở thành nhân chứng ở hiện trường.
Lục Giai Giai trốn sau cây một lúc, thấy người vẫn chưa đi qua lại phát hiện ra sự việc không đúng, thử thò cái đầu nhỏ xõa tung từ sau cái cây tới nhìn.
Lục Giai Giai: “…”
Ánh mắt của hai người trực tiếp đối diện.
Lục Giai Giai cười ngây ngô hai tiếng, cầm siêu nước quân dụng màu xanh lục trên đất lên, ngoan ngoãn giải thích: “Em vừa tới, thấy siêu nước đặt trên đất đang định cầm đi đây.”