Cô cầm siêu nước quân dụng trên đất đặt vào trong giỏ, vừa nhìn Tiết Ngạn lại vừa cất bát, giả bộ không biết gì cả, hỏi: “Mùi vị vẫn được chứ? Em uống thấy không tệ, mẹ em uống thấy cũng không tệ, cha em uống thấy cũng không tệ, ba anh trai của em uống cũng thấy không tệ, hai chị dâu của em uống cũng thấy không tệ…”
Lục Giai Giai cũng không muốn lắm mồm đâu, chủ yếu là ánh mắt của Tiết Ngạn càng lúc càng lạnh.
Cô ôm cái giỏ của mình đứng dậy, nhìn trái nhìn phải nhưng không nhìn Tiết Ngạn: “Em… em đi trước nhé, trong nhà còn có việc.”
Giống như làn váy bị gió thổi bay nhẹ, một đôi mắt to của cô gái trẻ lộ ra vẻ thấp thỏm và bất an, đứng ngây người ở nơi đó, nụ cười giả tạo trên gương mặt thật sự không thể giả hơn được nữa.
Ngay khi cô vừa quay người định đi thì đôi chân dài của Tiết Ngạn đã bước tới.
Lục Giai Giai vừa định chạy bước nhỏ thì gáy đã bị người túm được.
Cô cảm giác giống như bị động vật lớn cắn vào gáy, không dám nhúc nhích một tí nào.
Xúc cảm mềm mại và ấm áp khiến Tiết Ngạn sững sờ, sau đó gốc tai anh đỏ lên, đẩy người ra ngoài.
Cùng một tư thế giống Lục Thảo, lưng Lục Giai Giai đụng vào cây, trong suốt quá trình, bàn tay của Tiết Ngạn chống lên eo cô, lực đạo giảm đi, sau lưng cũng không hề thấy đau tí nào.
Chỉ là cái giỏ trong tay lắc một cái, bát và bình khua vào nhau phát ra những tiếng vang trong trẻo.
Lục Giai Giai nắm chặt quai cầm của cái giỏ, ngón tay vốn hồng mềm nay trắng bệch cả đi.
Cô nâng tầm mắt lên nhìn Tiết Ngạn, chỉ sợ anh cũng bóp cổ mình nên theo bản năng căng cứng cơ trên cổ, nhưng chính vì như thế xương quai xanh lộ ra lại càng rõ ràng hơn.
Đôi mắt của Tiết Ngạn trầm xuống, khàn giọng hỏi: “Vừa rồi cô đã nhìn thấy gì?”
Lục Giai Giai lắc đầu: “Em chẳng nhìn thấy gì cả.”
Ánh mắt của Tiết Ngạn không thay đổi, vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
Cô nuốt nước miếng, không đến vài giây đã thỏa hiệp, nhỏ giọng đáp: “Vừa rồi em nghe được một chút, nhưng chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách anh được, em họ em cũng có lỗi, hơn nữa cô ta sỉ nhục anh trước, anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không nói chuyện này ra đâu.”
Lục Giai Giai liếm môi dưới khô khốc, nhuộm lên một tầng thủy quang.
Vẻ mặt của Tiết Ngạn càng thêm nặng nề, nhưng một giây sau đã rời tầm nhìn đi: “Còn nước không?”
“Hửm?” Vấn đề xoay chuyển quá nhanh, đầu óc cô vẫn chưa phản ứng lại được.
Tiết Ngạn hỏi: “Buổi chiều còn đưa nước không?”
“… Còn ạ.”
“Mang nhiều một chút, Tiểu Dương thích uống.” Tiết Ngạn nói xong lại lùi lại một bước, cúi người cầm cái liềm đặt trên đất lên.
Anh quay người trở về ruộng gặt lúa, Lục Giai Giai thấy anh rời đi, đầu óc mới phản ứng lại Tiểu Dương trong lời anh chính là Tiết Dương.
Đây là không trách cô nghe lén sao? Cũng đúng, dù sao cô cũng không làm gì cả.
Lục Giai Giai tỏ vẻ sau này mình phải tốt với Tiết Ngạn hơn.
Tiết Ngạn cúi người gặt được hai bó lúa mạch, đứng dậy trông thấy Lục Giai Giai vẫn còn đứng nguyên tại chỗ ngây người.
“Còn chưa đi!” Anh đè thấp thanh âm.
Lục Giai Giai không nghe được rõ ràng nhưng thấy ánh mắt của Tiết Ngạn có hơi khác thường, cũng vội vàng cầm giỏ của mình chạy đi.
Liếc mắt nhìn đồng lúa vô biên, bóng người màu xanh lục ở góc đó trở nên vô cùng bắt mắt, chỉ là làn váy vừa bay, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm nhìn.
Lục Thảo ôm cổ bước ra từ trong rừng cây, cô ta thất tha thất thểu chạy về nhà, chỉ sợ người khác nhìn thấy dấu vết trên cổ mình.
Lục Giai Giai về đến nhà chưa bao lâu thì Trương Thục Vân cũng về nấu cơm.
So với công việc đồng áng ở ruộng thì nấu cơm nhẹ nhàng hơn nhiều.
Tối hôm qua nấu thịt heo rừng, vì thịt heo rừng khá dai nên phải nấu rất lâu, tuy thịt không ngon bằng heo nhà nuôi nhưng cũng được tính là món ngon rất hiếm có.
Cộng thêm thịt heo rừng mà Tiết Ngạn cho thì nhà họ Lục được chia khoảng sáu cân thịt, tất cả được nấu hết đặt trong cái bát lớn.