Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 117 - Chương 117: Đúng Là Thứ Ti Tiện

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 117: Đúng là thứ ti tiện

Không ngờ mẹ Lục vẫn đánh cô ta.

Sớm biết thế cô ta đã không lắm chuyện rồi.

Cơm trưa ăn xong rất nhanh, Điền Kim Hoa xoa lưng và bả vai, mấy chỗ đó đau rát vô cùng.

Lần này cô ta thật sự sợ rồi.

“Đi giặt quần áo mà mọi người thay ra đi.” Mẹ Lục lạnh lùng nhìn, bà ta không định cho Điền Kim Hoa nhàn rỗi, bà ta phải dạy cho cô ta một bài học khó quên, để mỗi lần Điền Kim Hoa muốn tác quái đều nhớ đến mà sợ hãi run rẩy.

Điền Kim Hoa ngoan ngoãn gật đầu, cười khổ bưng một chậu quần áo đi ra sông, đột nhiên có loại khổ sở khi ở nhà mẹ đẻ trước đây.

“Đúng là thứ ti tiện!” Mẹ Lục khinh miệt một tiếng, quay đầu lại nở nụ cười với Lục Giai Giai.

Vẫn là con gái tốt.

Bà ta xoa tay cô: “Hôm nay con gái mẹ cũng mệt rồi, đã đến giờ này rồi, mau đi ngủ đi, đợi đến giờ mẹ sẽ gọi con.”

“…”

Mùa vụ làm việc mệt nhọc, buổi trưa mọi người đều nghỉ ngơi trong nhà, chỉ có một mình Điền Kim Hoa là giặt quần áo bên bờ sông.

La Khinh Khinh đi qua đường thấy Điền Kim Hoa vừa lau nước mắt vừa giặt quần áo, trên cánh tay lộ ra ngoài còn có vết đỏ bị đánh mà ra.

Cô ta tức điên, nói với Lâm Phong: “Cậu đã nhìn thấy chưa? Đây là chị dâu thứ hai của Lục Giai Giai, lần trước tôi còn nhìn thấy bà mẹ chồng ác độc nhà bọn họ đánh con dâu, Lục Giai Giai không chỉ không ở bên cạnh khuyên giải mà còn thêm dầu vào lửa, cả gia đình bọn họ đều là đồ độc ác!”

Buổi trưa La Khinh Khinh cảm thấy mình có hơi cảm nắng nhẹ, cô ả muốn chạy tới bệnh viện thôn để khám.

Lâm Phong đau lòng, cứ đòi đi chung với cô ả.

Trên đường, La Khinh Khinh tỏ ra vừa choáng vừa nôn nửa, trên tay mọc rất nhiều mụn nước to, ngay cả làn da sau lưng cũng bị phơi nắng đến đỏ hỏn, mắt thấy sắp bị lột một tầng da luôn rồi.

Lâm Phong khó chịu chỉ hận không thể tự mình hứng chịu toàn bộ những thứ này.

Đến bệnh viện thôn, cô ả ngồi lên ghế với vẻ vô lực.

Bác sĩ của thôn Tây Thủy là người bên trên bị điều xuống cơ sở rèn luyện, ông ta liếc mắt nhìn La Khinh Khinh: “Về uống nhiều nước là được.”

Giả bộ say nắng cũng không giống cho lắm, nôn khan cũng chỉ là làm bộ làm tịch.

Lúc vừa mới về quê có loại trạng thái này còn có thể hiểu được, nhưng La Khinh Khinh đã về quê một năm rồi, được dăm ba hôm lại chạy tới đây một lần, còn cần mẫn hơn cả siêu thuốc.

Lâm Phong nôn nóng hỏi: “Bác sĩ, ông khám lại cho cô ấy đi.”

“Không cần khám, bây giờ phần lớn người đều có loại tình trạng này, cô cậu về đi.”

Lâm Phong còn muốn nói gì đó nhưng La Khinh Khinh bắt lấy cánh tay anh ta và lắc đầu, đợi ra khỏi bệnh viện thôn, cô ả mới bảo: “Bác sĩ này có chút quan hệ với đại đội trưởng, chắc chắn ông ta thấy hai ngày trước tôi đắc tội với Lục Giai Giai cho nên mới... sau này cậu cẩn thận một chút, có vài lời đừng nói ra khỏi miệng thì hơn.”

“Nhà họ Lục thật đáng ghét!” Lâm Phong siết nắm tay.

“Đừng nói lung tung.” La Khinh Khinh còn chưa nói xong đã quay người xoa mi tâm.

“Không sao chứ.” Lâm Phong thấy cô ả đã sắp hôn mê rồi, mới đỡ cánh tay cô ả.

Nơi mà ngón tay chạm vào vừa nhẹ vừa mềm, cả người Lâm Phong giống như ngâm trong nước, anh ta lập tức nói: “Chiều nay cô đừng đi làm nữa, tôi sẽ giúp làm cả phần việc của cô.”

La Khinh Khinh cố nhịn cảm giác chán ghét, lắc đầu: “Cậu tới khám bác sĩ với tôi là tôi đã rất cảm động rồi, sao có thể kêu cậu giúp tôi làm việc nữa? Tôi không thể đồng ý được.”

“Vậy cô tính làm việc kiểu gì?” Lâm Phong chỉ hận không thể làm hết toàn bộ công việc của La Khinh Khinh ngay, anh ta bảo: “Cô nghỉ ngơi trước đi, đợi khỏe rồi mới có thể tiếp tục làm việc, vì nhân dân phục vụ có hiệu suất cao hơn được.”

La Khinh Khinh nhíu mày khó xử, sau đó miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi, nhưng cậu tuyệt đối đừng mệt xỉu nhé, nếu làm không hết việc thì đừng làm.”

Lâm Phong vỗ ngực mình: “Cô yên tâm, tôi nhất định có thể làm hết!”

Hai người đi về, La Khinh Khinh nhìn thấy Điền Kim Hoa và xảy ra một màn vừa rồi đó.

Lâm Phong tức giận nói: “Không ngờ nhà đại đội trưởng còn có chuyện như thế nữa, thật quá đáng!”

“Ôi, phụ nữ giống như vậy bị đầu độc quá lâu, hoàn toàn không dám phản kháng.” La Khinh Khinh lắc đầu với vẻ thương cảm.

 


Bình Luận (0)
Comment