Cô ả vừa vặn muốn rửa tay một chút, mới dẫn Lâm Phong đi qua đó.
“Chị dâu Điền, sao chị lại giặt quần áo ở đây một mình?” La Khinh Khinh ngồi xổm xuống bên cạnh cô ả và hỏi.
Điền Kim Hoa quay đầu nhìn thấy La Khinh Khinh, cô ta biết xung đột giữa Lục Giai Giai và La Khinh Khinh, chỉ sợ lại chọc giận mẹ Lục nên cúi đầu, thấp giọng đáp: “Không có gì, nên giặt quần áo thôi!”
“...” La Khinh Khinh nhịn xuống, lại kinh ngạc hô: “Sao trên cánh tay chị lại nhiều vết máu thế kia, không sao chứ?”
Không có một người phụ nữ nào bị nhà chồng đánh lại muốn để người ngoài biết, đặc biệt là người phụ nữ trước mặt này còn có thù với nhà họ Lục.
“Không sao!” Điền Kim Hoa liếc mắt nhìn La Khinh Khinh với vẻ đề phòng, đập bộp bộp cây chày gỗ xuống, chỉ sợ La Khinh Khinh đồn đãi lung tung khắp nơi: “Đây đều là do không cẩn thận vấp ngã thôi.”
La Khinh Khinh bị chặn họng, rõ ràng cô ả muốn giúp người phụ nữ trước mặt này, nhưng đối phương không chỉ không có một chút ý thức phản kháng nào mà còn chủ động bao che cho người nhà họ Lục, thật ngu xuẩn dốt nát.
Cô ả nói với vẻ nghiêm túc: “Chị dâu Điền, chị đừng giấu tôi nữa, vết thương trên người chị là do mẹ chồng chị đánh đúng không? Lần trước qua đường tôi đã nhìn thấy cả rồi.”
“Cô muốn làm gì?” Điền Kim Hoa trừng mắt, siết chặt chày gỗ trong tay.
Cô ta thậm chí còn đang tính có nên đánh La Khinh Khinh một trận để mẹ Lục tốt với cô ta một chút hay không đây?
Dù sao cô ta làm thế cũng coi như giúp Lục Giai Giai.
Điền Kim Hoa lớn lên trông khá khắc khổ, xương gò má lại cao, khi trừng mắt rất giống một người đàn bà chanh chua sắp chửi người.
La Khinh Khinh vô thức nghiêng người về sau.
Lâm Phong thì nổi giận rồi.
Rõ ràng trí thức La có lòng tốt, người phụ nữ trước mặt này không hiểu chuyện cũng thôi đi, vậy mà còn hung dữ như thế, quả nhiên ở nơi chó ăn dá gà ăn sỏi chỉ toàn điêu dân.
Anh ta lạnh lùng nói: “Chị dâu Điền, trí thức La chỉ muốn giúp chị, cô ấy thương chị còn bị tư tưởng phong kiến trói buộc, muốn giúp chị trải qua cuộc sống tốt hơn, sao chị có thể không hiểu lòng người tốt như thế?”
“...” Điền Kim Hoa có hơi khó hiểu: “Giúp tôi sống tốt hơn? Giúp tôi thế nào?”
La Khinh Khinh thấy Điền Kim Hoa không còn hung dữ như vừa rồi nữa, trong nháy mắt đã có tự tin: “Nhà họ Lục dám tùy tiện đánh chị chẳng qua là ỷ vào chị không dám rời đi mà thôi. Loại người như bọn họ đều cho rằng sau khi con dâu gả về nhà chính là nô tài, nhưng bọn họ không biết bây giờ phụ nữ cũng có quyền được giải phóng, chỉ cần chị dám kiên cường đứng ra, bọn họ sẽ không dám bắt nạt chị nữa.”
Điền Kim Hoa vẫn không nghe hiểu, cô ta hỏi: “Cô nói gì đấy?”
La Khinh Khinh không ngờ mình đã nói đến mức này rồi mà Điền Kim Hoa vẫn chưa thông não, nên dứt khoát nói thẳng: “Bây giờ quốc gia đã chủ trương chính sách phụ nữ cũng có thể đề nghị ly hôn mà không còn giống trước kia phụ nữ muốn ly hôn còn khó hơn lên trời nữa. Chỉ cần chị dám phản kháng, độc lập tự chủ thì có thể bước ra một con đường của riêng mình, cũng tốt hơn là ở nhà họ Lục bị đánh chết.”
Lâm Phong cũng phụ họa: “Tôi cảm thấy trí thức La nói rất có lý, nhà họ Lục đánh chị một lần, chị không phản kháng, sau này bọn họ chắc chắn sẽ còn đánh chị mỗi ngày, chỉ cần chị dám đề nghị ly hôn, nói không chừng bọn họ còn sợ.”
“!” Miệng của Điền Kim Hoa hé ra đầy kinh ngạc suýt thì không khép lại được, sau khi phản ứng lại cô ta trực tiếp đẩy ngã La Khinh Khinh ra đất: “Con quỷ nhỏ nhà cô, cô có bệnh à, vậy mà lại dám kêu tôi ly hôn...”
Ly hôn với Lục Cương Quốc? Điền Kim Hoa chưa từng dám nghĩ đến chuyện đó, nếu như cô ta thật sự ly hôn vậy mới là kiếp này kể bỏ.
Nghĩ đến lúc trước vì gả được vào nhà họ Lục mà cô ta đã nghĩ ra bao nhiêu cách, dùng bao nhiêu thủ đoạn mới được trải qua cuộc sống tốt.
Cô ta và Lục Cương Quốc ly hôn, cô điên à!
“Trí thức La, cô có sao không?” Lâm Phong giật nảy mình, không ngờ Điền Kim Hoa sẽ đột nhiên ra tay.
Mà La Khinh Khinh bị đẩy ngã, khủy tay đập vào đá tóe máu, cô ả nhìn người phụ nữ mà mình đã cố gắng muốn giải cứu này với vẻ khó tin, đáy mắt lộ ra vẻ thất vọng cùng cực.