Tiết Ngạn không có Lục Giai Giai che chắn, anh thở ra một hơi nặng nề, nhíu chặt mày lại, lưng hơi còng xuống, cơ thể rụt về sau, hai tay đặt lên bụng dưới che giấu sự nhẫn nại của mình.
Thấy không ai để ý đến mình, Tiết Ngạn lặng lẽ hơi lùi về sau, nấp sau mọi người.
Tiết Dương thấy anh cả nhà mình có hơi kỳ lạ nhưng cũng không quá để tâm trong lòng mà vẫn hào hứng xem náo nhiệt.
Lục Giai Giai nói tiếp: “Bây giờ cô nói mấy lời quang minh chính đại này khiến tôi rất nghi ngờ mục đích của cô, dù sao nhà chúng tôi cũng được tính là gia đình cán bộ, cô có khả năng muốn khiến gia đình tôi hỗn loạn rồi thông qua đó đạt được mục đích gây tai họa cho thôn Tây Thủy.”
“Cô nói lung tung…” La Khinh Khinh tức đỏ cả mắt.
“Tôi nói lung tung ở đâu nào?” Lục Giai Giai bất mãn: “Tôi chỉ nhìn nhận sự việc này với ánh mắt của một người bình thường, không tin thì cô hỏi những thanh niên trí thức khác đi, liệu có ai đang yên đang lành chẳng hiểu sao lại đi quản chuyện vớ vẩn của nhà người khác không? Thậm chí còn dùng bạo lực ép người khác ly hôn.”
Lần đầu tiên có thể nói là không biết, nhưng nếu lần thứ hai vẫn còn hành động khác thường như lần trước vậy chắc chắn là tự diệt môn hộ rồi.
Lần này La Khinh Khinh tự dâng mình đến cửa, cô sẽ không khách sáo nữa.
Những thanh niên trí thức khác lập tức lắc đầu.
Ngày nào bọn họ cũng làm việc đồng áng mệt muốn chết, nào còn thừa hơi đi quản chuyện của người khác nữa.
Vừa nghĩ như thế, hành động và cử chỉ của La Khinh Khinh quả thật có hơi khác thường.
Ánh mắt của mọi người trở nên kỳ lạ đồng thời chân cũng cách xa La Khinh Khinh một chút, chỉ sợ dính dáng quan hệ gì đó với cô ả.
Đó chính là gian tế quốc gia, nếu thật sự tra ra La Khinh Khinh có gì đó, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ bị điều tra mất.
Lớp trưởng thanh niên trí thức Tôn Kiệt sắp bị La Khinh Khinh chọc tức chết luôn rồi, vốn dĩ thanh niên trí thức chính là người từ bên ngoài tới, rất khó được thôn dân chấp nhận, nhưng cô ả cứ dăm ba hôm là kiếm thêm việc cho điểm thanh niên trí thức.
Cha Lục thấy con gái mình đã lên tiếng xong rồi, gỗ tẩu thuốc trong tay một cái: “Chúng tôi cũng không muốn nghi ngờ bất cứ một ai, nhưng bây giờ hành động cử chỉ của trí thức La quả thật rất đáng nghi, chỉ có thể phái hai người đưa cô ta vào thị trấn điều tra trước.”
La Khinh Khinh không ngờ sự việc sẽ thành ra như vậy: “Nhà họ Lục các người vu tội cho tôi…”
“Vu tội cho cô!” Cha Lục trầm giọng bảo: “Tôi làm đại đội trưởng nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ từng làm rối loạn kỷ cương, người trong thôn thấy thanh niên trí thức các người xa rời quê hương, xưa nay vẫn luôn quan tâm bao nhiêu, cô thử đi nhìn ở những thôn khác có thể được ở căn phòng tốt như điểm thanh niên trí thức các cô không, có thể được hưởng đãi ngộ công bằng như vậy không?”
Chủ đề này vừa lôi ra, các thôn dân đã lập tức hưởng ứng.
“Người thôn Tây Thủy chúng tôi có chỗ nào không tốt với thanh niên trí thức các người? Cô đi xem các thanh niên trí thức ở thôn khác ở nhà thế nào đi, mưa xuống là dột, hơn nữa tường ở điểm thanh niên trí thức các cô sụp, chúng tôi còn dẫn người đi sửa cho, thanh niên trí thức ở thôn khác đều toàn tự mình sửa.”
“Đúng đó, mới đầu thanh niên trí thức các người không làm được việc, mọi người còn chia lương thực của mình cho các người một phần.”
“Bình thường vì giúp các người cố gắng thích ứng mà còn đặc biệt chia cho các người địa giới nhẹ nhàng.”
…
Trong các thanh niên trí thức có vài người lén giở trò xấu đã khiến thôn dân bất mãn từ lâu, Tôn Kiệt túa mồ hôi đầy đầu, La Khinh Khinh nghe mọi người chỉ trích mình, cả người cũng run lên.
Tâm trí của cô ả có hơi sụp đổ, lần này cũng mặc kệ khóc có đẹp hay không: “Tôi thật sự không có ác ý, tôi chỉ muốn khuyên chị dâu Điền ly hôn, giúp chị ta thoát khỏi khổ sở thôi mà!”
Mọi người: “…”
“Vậy tại sao các cô phải đánh người?” Lục Giai Giai hỏi ngược lại.
La Khinh Khinh: “…”