Lục Giai Giai lầm bầm: “Cô há miệng khép miệng chỉ nói người nhà họ Lục chúng tôi bắt nạt cô, nhưng từ đầu cho đến hiện tại, cô đã kêu gào trước mặt mọi người bao nhiêu lần rồi, cô dám nói cô không muốn kích động mọi người làm loạn với cô không?”
“Lục Giai Giai, cô câm miệng cho tôi!” La Khinh Khinh quát lên một tiếng tức giận, nhào về phía Lục Giai Giai, duỗi tay cào lên mặt cô.
Lục Giai Giai không ngờ đột nhiên cô ả sẽ ra tay, dù sao ngày thường cũng giả làm mỹ nhân lạnh lùng, cơ thể lại yếu ớt.
Ai có thể ngờ cô ả có thể dùng bạo lực để trút giận đâu!
Người nhà họ Lục giật nảy mình, đặc biệt là mẹ Lục, Lục Giai Giai còn chưa kêu thì bà ta đã kêu thành tiếng trước.
La Khinh Khinh tóm được nửa đường thì cổ tay đã bị người dùng sức túm lại.
Lục Giai Giai phát hiện ra không đúng, vội hạ cánh tay đang che mặt xuống, ngẩng đầu lại nhìn thấy cái cằm lạnh lùng của Tiết Ngạn.
Cô chớp mắt, trong lòng có một loại cảm giác kỳ quái.
La khinh Khinh cảm thấy cổ tay mình sắp bị bẻ gãy mát, còn chưa đợi cô ả phản ứng thì tóc đã bị người giật ngược lại.
Mẹ Lục kéo tóc La Khinh Khinh với vẻ mặt dữ tợn: “Con tiện nhân nhà mày, bà mày không ra tay thì có phải mày tưởng nể mặt mày không, ngay cả con gái bà mà mày cũng dám bắt nạt à!”
Tiết Ngạn thuận thế buông tay ra, La Khinh Khinh bị kéo ngược lại, mẹ Lục trực tiếp cưỡi lên người cô ả, nổi giận đùng đùng vả vài cái vào mặt cô ả: “Mày cũng không nhìn xem là ai mà đã dám bắt nạt, con gái tao, đến ngay cả tao còn không nỡ đụng vào một ngón tay của nó, vậy mà con tiện nhân lòng dạ đen tối nhà mày lại dám cào mặt người khác…”
Lâm Phong đau lòng đến mức mắt đỏ ngầu, giãy dụa vài cái lại bị Lục Cương Quốc đấm cho một quyền, lần này cũng không dám nhúc nhích nữa.
Mẹ Lục tát bảy tám cái mới dừng, cha Lục tìm người kéo bà ta ra.
Bác gái cả Lục dùng một tay kéo mẹ Lục lại, khóe mắt không nhịn được nhìn về phía La Khinh Khinh.
Gương mặt vốn xinh đẹp bây giờ đã bị đánh sưng lên, hai bên má nhô cao, hai con mắt to híp thành một đường kẻ.
La Khinh Khinh nghiêng mặt sang một bên, ánh mắt vừa vặn nhìn thấy Châu Văn Thanh.
Nhưng Châu Văn Thanh chột dạ tránh đi, hơn nữa còn trốn sau những người khác.
Mẹ Lục nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, lại nhìn về phía Lâm Phong: “Mày đánh con dâu thứ nhà bà, vốn mày phải bồi thường cho nhà bọn bà, bây giờ bà đánh người tình nhỏ này của mày, mày khỏi cần phải trả cho nhà họ Lục bà nữa, trực tiếp tính cho tình nhân nhỏ của mày đi, bớt phải đổi tay.”
“Mọi người đều nhìn thấy rồi nhé, vừa rồi là trí thức La này ra tay trước, lòng dạ ác động định cào mặt con gái tôi, tuy tôi đánh cô ta nhưng cũng là đòi bồi thường của cô ta thôi, đủ hết lòng hết nghĩa rồi nhé!”
Mẹ Lục nói xong lại đá thêm một cước.
Điền Kim Hoa: “…”
Mọi người: “…”
… Có lý, như vậy xem ra nhà họ Lục quả thật rất tốt.
Cha Lục tiếp lời lên tiếng: “Tôn Kiệt, cậu tìm hai người khiêng cô ta lên thị trấn giao cho cục điều tra, những người khác về nhà chuẩn bị, sắp phải ra đồng làm việc rồi.”
Đi tới cục điều tra chính là không còn đãi ngộ tốt như ở điểm thanh niên trí thức nữa, cha Lục hiểu rõ cách điều tra gian tế cũng không dịu dàng gì cho cam.
Những người khác nghe thấy đến cục điều tra cả người đều run lên, chỉ hận không thể cách xa La Khinh Khinh tám trượng.
Đợi mọi người đều tản đi hết, tầm nhìn sắc bén của cha Lục nhìn về phía Tiết Ngạn.
Lục Giai Giai phát hiện ra ánh mắt hung dữ của cha Lục, quai hàm căng lên.
Tiết Ngạn đã cứu cô, sao cha cô còn hung dữ như thế?
Cô bước hai bước tới trước người Tiết Ngạn, cố gắng chắn tầm nhìn của cha Lục.
Cha Lục thấy ánh mắt bất mãn của con gái: “…”
Ông ta phất tay: “Đi đi, đi cả đi…”
Ông ta còn phải đích thân dẫn La Khinh Khinh lên thị trấn nữa.
Nói thật, cha Lục cũng hơi nghi ngờ thân phận của La Khinh Khinh, dù sao mỗi một chuyện mà cô ta làm ra đều vô tình cố ý kích động người xung quanh gây rối.
Trên đường về nhà, mẹ Lục nhìn con gái với vẻ đau lòng, không nhịn được mà chửi Điền Kim Hoa gây chuyện.
Nếu không phải vì cô ta thì sao con gái bà ta lại chịu thiệt thòi lớn như thế?