Ba người bọn họ làm cả buổi chiều cũng có thể kiếm được một, hai công điểm, tóm lại là tốt hơn ngồi nhàn rỗi.
Đại Sơn và Thạch Đầu quanh năm chạy lên núi, nhưng một người không dễ leo núi như Lục Giai Giai lại mệt thở hổn hển.
Cắt cỏ heo, cô thuận tiện cũng hái nấm và rau dại.
Khi cô đi đến dưới một cái cây to lại nhìn thấy thiến thảo, ánh mắt không tự chủ được liếc nhìn dấu vết đã kết vảy trên ngón tay mình.
Lục Giai Giai sững sờ, trong đầu dường như liên hệ tới gì đó.
Gà rừng lần đầu tiên, ngón tay của cô chảy máu…
Heo rừng lần thứ hai, trên quần áo của Lục Thảo cũng có máu của cô…
Cá lần thứ ba bơi quanh chiếc áo đó…
Lẽ nào…
Lục Giai Giai nhìn chằm chằm vào thiến thảo, đột nhiên muốn làm một thí nghiệm.
Cô duỗi tay tới định cứa ngón tay mình chảy máu, nhưng đợi duỗi tay ra rồi lại không xuống tay được.
Dù sao bất cẩn cứa một vết và bản thân cố tình cứa một vết hoàn toàn là hai loại trạng thái tâm lý khác nhau.
Vì thế Lục Giai Giai cố gắng cạy chỗ kết vảy của mình, không còn cách nào khác, chỗ kết vảy không chỉ không ngại đau, mà còn có một loại cảm giác thoải mái khó lý giải được.
“…” Không biết có phải thể chất của cô quá tốt hay không, vậy mà chỗ kết vảy lại không chảy máu.
Lục Giai Giai ra sức ép lên vết thương, cố gắng muốn nặn ra vài giọt máu.
Dưới sự kiên trì không ngừng của cô, cuối cùng ngón tay cũng chảy ra một giọt.
Lục Giai Giai giống như bà đồng vẩy ngón tay mình trong không khí, một tay khác dùng sức nhặt một hòn đá nhỏ lên.
Cô ngồi ngay ngắn, đợi thu hoạch!
Kết quả đợi một lúc, tình huống kỳ lạ gì đó cũng không xảy ra.
Lục Giai Giai: “…” Tính vả mặt sao?
Nhưng như thế cũng tốt, ít nhất cũng chứng minh cô không khác loài.
Lục Giai Giai quay người định đi, vừa bước được hai bước thì sau người đã truyền tới tiếng loạt soạt.
Cô quay đầu nhìn, lại thấy hai con thỏ màu xám đứng sau người mình.
Không chỉ đáng yêu ngoan ngoãn mà còn vừa to vừa béo nữa!
Ừm…. tâm trạng của Lục Giai Giai phức tạp, đồng thời giơ viên đá cầm trong tay lên.
Có béo hay không, không quan trọng, mấu chốt là… thịt thỏ rất thơm!
Lục Giai Giai vừa đập chết một con thỏ thì phía xa lại truyền tới âm thanh, cô ngẩng đầu lên, con ngươi lập tức co rút.
Mùa hè nóng như đổ lửa, một con heo rừng còn to hơn lần trước chậm rãi đi từ trên núi xuống, tóc mai màu nâu sáng bóng, còn chắc chắn và béo mập hơn con heo rừng lần trước.
Đôi mắt của Lục Giai Giai trừng càng to hơn, cô nuốt nước miếng, tay mềm nhũn, hòn đá rớt xuống đất.
Đây sẽ không phải là chồng của con heo rừng lần trước đấy chứ?
Cô từ từ đứng dậy, không biết nên chạy hay nên đứng bất động tại chỗ bây giờ.
Dù sao cô cũng không chạy lại được heo rừng.
Heo rừng trong tầm nhìn cất bước chân chậm rãi, Lục Giai Giai miễn cưỡng lộ ra vẻ mặt tươi cười, trơ mắt nhìn con heo rừng cách mình càng ngày càng gần.
Nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra con heo rừng này khác với con thỏ, đến nơi cách cô chừng bốn, năm mét nữa cũng không ngây người nữa, thậm chí còn làm ra bộ dáng tấn công, miệng còn phát ra tiếng “gừ gừ.”
“…” Đầu óc Lục Giai Giai nhanh chóng xoay chuyển, nhìn giọt máu trên ngón tay mình đó.
Rất có khả năng máu lần này quá ít, không mang tới được tác dụng mê hoặc.
Lục Giai Giai với dục vọng cầu sinh cực mạnh cắn bục đầu ngón tay mình, giây tiếp theo đau quá mặt mũi nhăn cả lại một chỗ.
Để tránh lãng phí, cô lau máu lên cái áo bên thắt lưng mình, còn giơ ngón tay lên lắc.
Quả nhiên bước chân của con heo rừng dừng lại, đứng nguyên tại chỗ bất động.
Lục Giai Giai bước qua thử thăm dò, nghĩ đến trải nghiệm của Lục Thảo, xung quanh lại không có người nên cô quyết định tiên hạ thủ vi cường.
Cô tìm đúng động mạnh, cầm cái xẻng đâm vào cổ con heo rừng.
Da của heo rừng vốn dày, Tiết Ngạn cầm con dao sắc bén, sức lại lớn mới đâm vào được, mà cái xẻng Lục Giai Giai cầm trong tay cùng lắm chỉ có thể xúc cỏ, sức lại nhỏ, ngay cả tay còn không cứa đứt được thì thôi, hơn nữa còn đâm chéo nên sức lại càng giảm hơn nửa.
Kết quả một xẻng đâm xuống chỉ cạo rụng một lớp da nhỏ của heo rừng.