Cùng lúc đó, động tác của cô cũng làm kinh động heo rừng, kêu hai tiếng “gừ gừ” nhỏ bé.
“…” Lục Giai Giai sợ thót tim.
Cô lập tức hiểu ra nếu không thể giết chết ngay trong một đòn thì tuyệt đối không thể ra tay tiếp nữa, bằng không nếu heo rừng vì đau tỉnh lại thì người đầu tiên chết chính là cô.
Lục Giai Giai liếc mắt nhìn cái xẻng nhỏ trong tay: “…”
Làm sao bây giờ?
Cô hoảng loạn, điều này có nghĩa hôm nay cô nhất định phải gọi người tới đây.
Nhưng người nhà họ Lục nhìn thấy một màn trước mặt sẽ nghĩ thế nào.
Liệu bọn họ có cảm thấy cô là quái vật không? Liệu cha Lục và mẹ Lục có nghi ngờ thân phận của cô không?
Cộng thêm sự việc xảy ra ngày hôm nay, cô và nguyên chủ có quá nhiều sự khác biệt, hoặc bọn họ đã sớm nghi ngờ rồi, chỉ là vẫn luôn đợi thời cơ mà thôi.
Ngay khi những phỏng đoán mà cô không bao giờ muốn nghĩ tới đặt trước mặt cô, trong lòng Lục Giai Giai khó chịu vô cùng.
Ngay đúng lúc này, cách đó không xa truyền tới tiếng kêu rên.
“Á…” Đại Sơn ngồi bệt mông xuống đất, nhìn Lục Giai Giai và con heo rừng ở cách đó không xa với vẻ mặt sợ hãi.
Vì trời nóng nên trên gương mặt trắng nõn của Lục Giai Giai phiếm hồng, đôi mắt to trừng to, đôi môi đỏ hơi mím lại, mà con heo rừng ở bên cạnh cô vừa cao vừa thô, bộ dáng hung thần ác sát, sao tổ hợp này lại trông đáng sợ như vậy?
“Cô út, cô chạy mau đi!” Đại Sơn nhũn chân bò dậy khỏi mặt đất, hô với Lục Giai Giai.
Chạy?
Chạy kiểu gì giờ?
Chạy chưa được mười mét cô đã thành xiên thịt người rồi.
Lục Giai Giai cắn chặt răng, chuyện đã đến nước này cũng chỉ có thể xem ý trời thôi, cô nói với Đại Sơn: “Cháu đi tìm bà nội, chỉ lén nói với một mình bà thôi, nói cô gặp được chuyện giống y chang Lục Thảo lần trước, heo rừng đứng ở đây bất động rồi, cháu mau kêu bà tìm người cầm dao đến đây giết heo rừng.”
Đại Sơn không dám nhúc nhích: “Cô út…”
Lục Giai Giai hô lên: “Đi mau, nhớ chỉ nói với một mình bà nội cháu thôi, không được nói với người khác.”
Đại Sơn do dự một lúc vừa lăn vừa bò chạy đi.
Lục Giai Giai nhìn bóng lưng của Đại Sơn biến mất trong tầm nhìn, đập chết hai con thỏ còn lại với tâm trạng phức tạp, sau đó đựng chúng vào trong cái gùi sau lưng mình.
Không biết có phải quá sợ hãi sự việc sắp xảy ra hay không mà cô vừa mới cất đồ xong, trên mu bàn tay đã thấm nước mắt.
Lục Giai Giai lau nước mắt, thầm nghĩ mình còn không bằng chết luôn trong lần đụng xe đó, như vậy cũng không cần cả ngày thấp thỏm bất an vì chiếm sự nuông chiều của người khác.
Lục Giai Giai càng nghĩ càng đau lòng, cô trực tiếp ngồi xuống đất, nước mắt rơi như hạt châu đứt sợi.
Cô không hề muốn khóc chút nào nhưng hoàn toàn không thể khống chế được, vừa chớp mắt, nước mắt đã rơi xuống.
Khi Tiết Ngạn cầm liềm chạy tới thì Lục Giai Giai đang cúi gục cái đầu nhỏ, hai tay ôm chân mình, đuôi mắt đỏ hoe, giống như một con mèo nhỏ xinh đẹp làm ướt bộ lông, đáng thương không người cần.
Trái tim của Tiết Ngạn bất chợt giống như bị bóp chặt, hít thở cũng trở nên khó khăn, anh nhấc đôi chân dài bước tới.
Bên tai truyền tới tiếng đi đường, Lục Giai Giai ngẩng đầu lên với vẻ dè dặt, không ngờ lại nhìn thấy Tiết Ngạn.
Cô trừng to mắt, lập tức đứng dậy, tay vội lau nước mắt, trong lòng thấp thỏm, lỡ như Tiết Ngạn phát hiện ra bí mật của cô thì phải làm sao?
“Đừng nhúc nhích!” Tiết Ngạn nhíu chặt mày với cô, chỉ sợ cô kinh động tới con heo rừng bên cạnh.
Lục Giai Giai lập tức không dám nhúc nhích, cô ngẩng đầu lên, nhìn Tiết Ngạn càng ngày càng gần.
Vừa đợi anh đi đến bên cạnh mình, cô đã vội duỗi tay túm áo anh theo bản năng.
Tiết Ngạn đã cứu cô quá nhiều lần rồi, cho nên bây giờ mỗi lần anh xuất hiện đều có thể mang tới cảm giác an toàn vô cùng cho cô.
Tiết Ngạn duỗi tay đặt lên lưng Lục Giai Giai, liếc mắt nhìn con heo rừng.
Lục Giai Giai giành trước giải thích: “Em tới đây gặt cỏ heo, cũng không biết con heo rừng này làm sao nữa? Cứ đứng ở đây bất động?”