Nghe đến thêm món, hai cô gái nhỏ nuốt nước miếng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mẹ Lục.
“Ăn ăn ăn.” Mẹ Lục không thể chịu được ánh mắt chờ mong của con gái nhà mình, bà ta đi qua xách thỏ lên: “Nặng thật, hôm nay nấu một con, con còn lại để xuống hầm trước đi.”
“Vậy có thể làm cay được không ạ?” Lục Giai Giai chưa từng ăn thịt thỏ, nhưng cô biết mùi vị thịt thỏ xào cay rất không tồi.”
“Được, làm thịt thỏ xào cay.”
Lục Giai Giai lập tức nịnh nọt: “Mẹ thật tốt.”
Mẹ Lục ưỡn thẳng lưng: “Tất nhiên!”
Đại Sơn đi về cùng cha Lục, chàng trai nhỏ thật sự sợ muốn chết rồi, cả người chẳng có tinh thần gì cả.
Cũng đúng thôi, con heo rừng đó miệng đầy răng nanh, vừa cao vừa to, chẳng trách cậu bé lại sợ.
Lục Giai Giai vẫy tay gọi Đại Sơn tới, dùng khăn mặt mát lạnh lau mặt cho cậu bé, nói: “Đại Sơn không phải là nam tử hán sao? Sao một con heo rừng đã dọa cháu thành ra như vậy rồi, sao này làm sao làm nam tử hán đây?”
Đại Sơn lập tức ưỡn thẳng lưng, giọng nói mang theo chút chột dạ nhỏ: “Cháu không sợ.”
“Cô út biết cháu không sợ, hôm nay cũng may có cháu đi tìm bà nội, nay thưởng cho cháu ăn thịt thỏ xào cay nhé.” Lục Giai Giai xoa đầu đứa trẻ.
“Thật ạ?” Người ở thời đại này nghe đến thịt không có ai là không vui cả.
Lục Giai Giai gật đầu.
“Cô út thật tốt.” Đại Sơn lập tức hoạt bát trở lại.
Lục Giai Giai nhìn thấy xung quanh không có người mới nhỏ giọng hỏi: “Không phải cô út nói với cháu chỉ được nói với bà nội thôi sao? Sao cháu lại nói cho Tiết Ngạn?”
“Chú ấy hỏi cháu... khi ấy cháu sợ quá.” Đại Sơn dụi mắt: “Cháu biết lần trước chú ấy đã giết heo rừng, bà nội chắc chắn không thể giết được, cháu sợ cô út xảy ra chuyện.”
Suy nghĩ của đứa trẻ rất đơn thuần, cậu bé chỉ muốn cố gắng cứu cô.
“Cháu làm rất tốt!” Đôi mắt của Lục Giai Giai cong thành vầng trăng khuyết: “Hôm nay thưởng thêm cho cháu một miếng thịt thỏ, nhưng cháu phải đồng ý với cô út, không được nói lại chuyện ngày hôm nay với người khác, biết chưa?”
Đại Sơn không hiểu tại sao không thể nói nhưng ngón tay của cô út rất mềm, xoa đầu cậu bé rất thoải mái.
Cậu bé ra sức gật đầu, vẻ mặt chắc chắn sẽ không nói ra.
Thạch Đầu ở bên cạnh sáp tới: “Cô út, đợi sau này cháu lớn rồi cũng sẽ giết heo rừng cho cô ăn.”
“Được.” Lục Giai Giai cũng xoa cái đầu nhỏ xù lông của Thạch Đầu.
Cô nghĩ đợi Thạch Đầu lớn rồi, chỉ sợ heo rừng đã bị liệt thành động vật cần bảo tồn quá.
Đến năm rưỡi chiều, Lục Giai Giai về chỗ ghi công điểm, khoảng bảy rưỡi có nông dân lục tục tan làm.
Cho dù là thôn dân hay là thanh niên trí thức đều nhìn Tiết Ngạn với ánh mắt rất kỳ lạ.
Một mình anh giết một con heo rừng đã đủ lợi hại rồi, kết quả còn chưa cách một ngày lại giết một con heo rừng nữa.
Đây còn là người sao?
“Mười công điểm.” Tiết Ngạn đi trước một bước qua.
Lục Giai Giai vội vàng ghi vào sổ, nhân lúc ít người, cô ngẩng đầu lên nhỏ giọng nói: “Lát nữa anh có thể về muộn một chút được không? Đến lúc đó cùng tới nhà em, hôm nay mẹ em nấu thịt thỏ xào cay, anh mang một ít về nhà nhé.”
Cơ thể cô hơi nghiêng về trước, trong đôi mắt hạnh ẩm ướt phản chiếu ánh đèn dầu màu cam, môi trên hơi vểnh lên, toàn bộ gương mặt nhỏ đều tràn ra vẻ mong chờ.
Tiết Ngạn hoảng hốt cúi đầu ừm một tiếng.
Triệu Xã Hội ở phía sau nhìn mà đầu muốn bốc khói, lồng ngực phập phồng lên xuống.
Tiết Ngạn quay người rời đi, Lục Giai Giai ngẩng đầu nhìn thấy là Triệu Xã Hội.
Đối phương rõ ràng là một thanh thiếu niên cường tráng hữu lực, nhưng lại lộ ra vẻ mặt tủi thân vô cùng, giống như cô đã làm chuyện gì có lỗi với anh ta vậy.
“...” Lục Giai Giai trực tiếp hỏi: “Bao nhiêu công điểm?”
“Tám công điểm.” Sau khi Triệu Xã Hội nói xong mới phát hiện ra vậy mà anh ta và Tiết Ngạn lại cách nhau hai công điểm, sắc mặt lập tức khó coi hẳn đi.
Thế này đúng là vô cùng nhục nhã mà.
Anh ta vội vàng giải thích: “Đồng chí Lục, thật ra bình thường tôi có thể làm mười công điểm, chỉ là hôm nay trong nhà có chút chuyện nên chậm trễ.”
“...” Lục Giai Giai cười lúng túng: “Tám công điểm cũng không ít.”