Sắc mặt của Triệu Xã Hội lập tức đỡ hơn một chút, ngay đúng lúc này, Điền Kim Hoa đi qua, bộ quần áo mà cô ta mặc gần như ướt đẫm mồ hôi, trên người mang theo mùi mồ hôi nồng nặc.
Điền Kim Hoa giơ cánh tay lau mồ hôi trên trán: “Em gái, mười công điểm.”
Triệu Xã Hội: “...” Không ngờ một người phụ nữ còn làm giỏi hơn anh ta.
Đôi mày tinh tế của Lục Giai Giai hơi nhướng lên, không ngờ Điền Kim Hoa thật sự làm được mười công điểm, quả nhiên tiềm lực vẫn còn đang đợi khai thác.
Lục Cương Quốc ở phía sau cũng đi qua, lúc nhìn thấy Lục Giai Giai lại thấy hơi khó mở miệng, da mặt hơi đỏ lên: “Em... em gái, chín công điểm.”
Mất mặt, còn không làm nhiều bằng vợ anh ta, vẫn là mẹ anh ta nói đúng, bình thường Điền Kim Hoa chỉ giở trò xảo trá thôi.
Lục Giai Giai biết làm việc đồng áng mùa hè vất vả bao nhiêu, cô nở nụ cười xán lạn với Lục Cương Quốc: “Anh hai, không sao, chỉ cần không lén giở thủ đoạn là được.”
Vẻ mặt của Điền Kim Hoa lập tức nhăn nhúm lại.
Sau đó ghi công điểm rất thuận lợi, điều khiến Lục Giai Giai vui vẻ nhất là nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Châu Văn Thanh.
Gương mặt của Châu Văn Thanh bị nắng hun đến đỏ gay, tay bị mài ra đầy mụn nước, anh ta mệt đến mức không còn sức mà xin Lục Giai Giai dung thứ nữa.
Điều càng quan trọng hơn là ba anh trai của Lục Giai Giai đang ở bên cạnh, anh ta cũng không dám tiến một bước qua đó.
Đợi ghi xong toàn bộ công điểm cho mọi người đã đến tám giờ, Điền Kim Hoa và Trương Thục Vân đã về nhà trước, ba anh trai đi theo phía sau Lục Giai Giai.
Vừa đi đến cổng, Lục Giai Giai nhìn thấy một bóng người cao lớn dưới bóng râm, trên gương mặt cô mang theo nụ cười chạy qua đó.
Ba anh em vội vàng đi theo, bước lại gần mới thấy là Tiết Ngạn.
Ba anh em: “...”
“Đi thôi.” Lục Giai Giai đi bên cạnh Tiết Ngạn, nói với anh: “Mẹ em nấu cơm vô cùng ngon, thịt gà lần trước cũng là mẹ nấu đó.”
“Ừm.” Tiết Ngạn liếc mắt nhìn ba anh em theo sát phía sau, cũng lười chẳng buồn phun ra mấy chữ.
Dọc theo đường đi gần như là Lục Giai Giai nói chuyện.
Đến nhà mở cổng ra, một hương thơm nồng nàn chạy ra khỏi sân.
Mẹ Lục trông thấy Tiết Ngạn, nghĩ đến lời mà ông nhà nói với mình mới lấy một cái chậu nhỏ trong nhà bếp ra đựng vài miếng thịt thỏ.
“Mẹ, không phải vẫn còn một con sao? Ăn không hết thì lãng phí lắm.” Lục Giai Giai lấy đũa lại gắp thêm vài miếng.
“...” Mẹ Lục liếc mắt nhìn cô con gái xinh đẹp, vẻ mặt u ám hẳn đi, vội vàng cầm chậu đưa cho Tiết Ngạn: “Cậu Tiết, mau cầm về nhà thưởng thức tay nghề của tôi đi.”
Đây là đang đuổi khách, gương mặt lạnh lùng của Tiết Ngạn cúi xuống, anh duỗi tay nhận cái chậu, vâng một tiếng rồi quay người rời đi.
Lại qua nửa tiếng nữa, cha Lục xách mấy cân thịt heo rừng về.
Bây giờ trời nóng, thật sự không để lâu được, làm thành thịt muối cũng không được bao lâu, ông ta trực tiếp nói: “Thịt ăn hết nhanh đi, mọi người đừng tiết kiệm.”
Thịt thỏ vừa bưng ra ngoài, Lục Giai Giai đã nôn nóng cắn một miếng, môi và răng lưu lại vị vừa cay vừa thơm.
Mẹ Lục chia thịt thỏ, đám trẻ đều nhìn với vẻ chờ mong, nhưng không có lệnh của bà ta thì không ai dám ăn trước cả.
Lục Giai Giai cũng đặt đũa trong tay xuống.
“Mẹ, đây là thịt thỏ ở đâu ra vậy ạ?” Trong mắt của Lục Nghiệp Quốc như sắp lồi ra ngoài.
Điều kiện sống mấy ngày này cũng tốt quá rồi.
Mẹ Lục lầm bầm: “Còn không phải nhờ em gái bây, lúc con heo rừng đó chạy xuống núi vừa vặn đá chết hai con thỏ, em gái tụi bây thấy tụi bây gặt lúa vất vả mới lén lút giấu trong gùi mang về đấy.”
“Em gái...” Lục Cương Quốc trực tiếp bật khóc, dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Lục Ái Quốc và Lục Nghiệp Quốc cũng mang đôi mắt đỏ hoe: “Là bọn anh có lỗi với em, không có bản lĩnh cho em được sống tốt, còn để em lên núi bắt thỏ cho bọn anh.”
Lục Giai Giai đã quá quen với cảnh tượng này rồi, cô thậm chí đã bắt đầu phối hợp với mẹ Lục: “Anh cả, anh hai, anh tư, chỉ cần các anh có thể ăn ngon là được.”
Dù sao cô cũng không chiếm lời của các anh, chỉ là tăng thêm tình anh em mà thôi.