Lục Dạ đã hai tuổi, Lục Hảo đã ra ngoài đưa nước nên là Lục Viên chơi với cô bé, nhưng bây giờ Lục Viên đang cho gà ăn, Lục Dạ đi loăng quăng mới đến trước mặt cô.
Gương mặt của đứa trẻ không kế thừa vẻ khắc khổ của Điền Kim Hoa mà ngược lại giống Lục Cương Quốc hơn, cô bé ngẩng đầu cười, lộ ra cái răng sữa nhỏ trắng tinh.
“Câu (cô)...”
“Ngoan, lát nữa làm cá viên cho cháu ăn.”
Lục Giai Giai vừa sờ vào cá, trên tay toàn là mùi tanh, cô không có cách nào chạm vào Lục Dạ nhưng cũng không dám để đứa trẻ bò lung tung trong bếp.
“Lục Nguyệt, dẫn Lục Dạ ra ngoài đi.”
“Vâng.” Lục Nguyệt biết Lục Giai Giai lại định nấu đồ ăn ngon, trong lòng cũng vui vẻ muốn chết, cô bé đặt thức ăn cho trong tay xuống dẫn Lục Dạ ra ngoài.
Lục Giai Giai yên tâm bắt đầu nấu cơm, không ngờ mới làm được một nửa thì bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng khóc thét.
Cô vội vàng chạy ra ngoài, Lục Dạ đang nằm trên đất khóc oa oa, miệng có máu chảy.
Lục Dạ và Lục Nguyệt ở bên cạnh đang cố gắng muốn bế Lục Dạ lên.
Lục Viên thấy Lục Giai Giai ra ngoài, đôi mắt đỏ hoe, nức nở nói: “Cô út... em ngã.”
Lục Giai Giai nhanh chóng bước qua bế Lục Dạ lên nhìn.
Răng trên đập vào môi dưới, môi dưới đã nứt ra.
“Không sao, cô dẫn em tới phòng y tế thôn khám xem sao.” Lục Giai Giai gọi Lục Hảo tới canh nồi rồi bế Lục Dạ tới phòng y tế.
Nhưng rất nhanh hai người đã về, trẻ con nông thôn khỏe mạnh, va đập ngã là chuyện thường có, chỉ nói về nhà bôi chút thuốc đỏ là được.
Lục Giai Giai tìm được thuốc đỏ trong nhà bôi cho Lục Dạ, trong mắt đứa trẻ toàn là nước mắt.
Cô bôi thuốc xong cho đứa nhỏ, quay đầu lại thấy Lục Viên rưng rưng nước mắt mới xoa đầu cô bé: “Em gái không sao, sẽ khỏi nhanh thôi.”
Lục Viên hé miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại ngậm miệng.
Lục Giai Giai để Lục Dạ ngồi trên ghế nghỉ ngơi, lại về phòng bếp tiếp tục nấu cơm.
Khoảng sáu giờ nấu xong cơm, cô rửa tay, thu dọn một chút rồi lại vội vàng đi tới chỗ ghi công điểm.
Hai ngày nay, Triệu Xã Hội vẫn luôn giấu diếm, trên mặt anh ta ăn một cú đấm nên xanh tím một mảng, chỉ sợ bị nữ thần nhìn thấy sẽ giảm hảo cảm.
Đợi vết bầm giảm bớt, hôm nay mới thoải mái đi qua đây, nói với vẻ tự hào: “Đồng chí Lục, hôm nay mười công điểm.”
“Ừm.” Lục Giai Giai trực tiếp ghi cho anh ta.
Triệu Xã Hội thấy Lục Giai Giai không rảnh để ý đến mình, ánh mắt ra hiệu cho Lục Nghiệp Quốc.
Hai người nhận được ám hiệu, cùng nhau ra ngoài nhưng cũng không biết nên nói gì.
Điền Kim Hoa cũng vội vàng chạy tới, không biết sau khi gả cho người qua có phải cuộc sống quá tốt nên đã chôn vùi tài năng của cô ta hay không, mà sau khi bị phạt, bây giờ ngày nào cô ta cũng làm xong mười công điểm rất sớm.
Dựa theo lời của mẹ Lục để nói thì đây chính là loại người bỉ ổi.
Tiết Ngạn là người tới cuối cùng, vừa vào đã mặt mày lạnh lùng: “Mười công điểm.”
“Anh đợi đã, lát nữa về chung với bọn em đi.” Lục Giai Giai dặn anh trước, sau đó lại bắt đầu ghi công điểm cho người khác.
Vẻ mặt của Tiết Ngạn nhạt nhẽo nhưng vẫn dừng bước chân, khoanh tay đứng bên ngoài đợi.
Triệu Xã Hội nghiến răng ken két: “Anh vẫn chưa đi à!”
Tiết Ngạn thậm chí còn chẳng thèm nâng mí mắt lên, chỉ liếc mắt nhìn Triệu Xã Hội với vẻ thản nhiên sau đó thu lại tầm nhìn.
Thái độ khoa trương này khiến cơn giận của Triệu Xã Hội bốc lên cao ba trượng, anh ta muốn ra tay nhưng lại không đánh lại được, chỉ có thể nói: “Anh sẽ không thật sự cho rằng Lục Giai Giai sẽ thích anh đấy chứ? Tôi nói cho anh biết, người cô ấy thích là kiểu đàn ông nho nhã lịch sử, bằng không lúc trước cũng sẽ không nhìn trúng Châu Văn Thanh.”
“Anh từ bỏ ý định đó đi thì hơn, cô ấy hoàn toàn không có khả năng thích anh đâu.”
“Đánh nhau?” Tiết Ngạn thấp giọng hỏi: “Muốn đánh thì đánh, nói nhiều như đàn bà.”