“…” Tiểu bá vương thôn Tây Thủy từ khi nào phải chịu loại uất ức này nhưng cứ cố tình anh ta không đánh lại được Tiết Ngạn thật.
Không đánh lại được cũng thôi đi, nhưng nếu để Lục Giai Giai nhìn thấy vậy chẳng phải sẽ mất sạch mặt mũi hay sao?
Anh ta siết chặt nắm tay, hai cánh tay gồng lên, cuối cùng thở phì phò rời đi.
Cũng may anh ta còn có đòn sát thủ khác, Triệu Xã Hội không tin mình không so được với Tiết Ngạn.
Vẫn là khoảng tám giờ tối tan làm, hôm nay Lục Giai Giai có hơi mệt, ngày thường cô không làm nhiều việc thể lực như thế, hôm nay vừa đi đưa nước vừa nấu cơm, nấu cơm xong còn phải vội vàng chạy tới đây ghi công điểm.
Cũng không phải không làm nổi mà chỉ là làm liền mấy công việc nên có hơi mệt.
“Đi thôi.” Lục Giai Giai cố gắng xốc lại tinh thần đi đến bên cạnh Tiết Ngạn, cô chủ động nói: “Chiều nay em tự nấu cá dưa chua, nấu khá nhiều, cho anh nếm thử.”
“Ngon không?” Tiết Ngạn thấy Lục Giai Giai không có tinh thần cho lắm, nhìn đỉnh đầu cô, cố tình tìm chủ đề để nói.
Lục Giai Giai còn chưa phản ứng gì thì Lục Nghiệp Quốc đã phát hỏa trước.
Cơm mà em gái anh ta nấu còn có thể không ngon được sao, cho Tiết Ngạn ăn đã là tốt lắm rồi lại còn kén cá chọn canh, nếu không phải ở đây có người thì anh ta đã sớm tung một quyền tới rồi.
Lục Ái Quốc ở bên cạnh vội vàng bảo: “Em gái, cơm em nấu chắc chắn ngon, anh cả thích ăn cơm em nấu.”
Lục Cương Quốc không ngờ lại bị anh cả giành trước cơ hội, xưa nay anh ta ăn nói vụng về, vì không tốt bằng anh cả nên chỉ có thể không ngừng gật đầu để biểu thị bản thân cũng rất thích cơm của em gái.
Lục Nghiệp Quốc ở bên cạnh vui khi thấy người gặp họa chen mồm vào: “Em gái, em vất vả nấu cơm vậy mà người này còn nghi ngờ em nấu không ngon, thật đúng là quá đáng.”
Ba anh em đồng loạt nhìn về phía Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn: “…”
“Cũng không nói cô nấu không ngon.” Bản thân Tiết Ngạn cũng cảm thấy cách hỏi không đúng nhưng lại không biết nên sửa thế nào.
Ngược lại Lục Giai Giai không tức giận, cô nâng gương mặt nhỏ lên: “Đây là lần đầu tiên em nấu cá dưa chua, tuy không ngon bằng mẹ em nấu được nhưng vẫn có thể nuốt được.”
Chỉ là thiếu chút vị, không thơm bằng mẹ Lục nấu.
Nhưng cô cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi.
Tiết Ngạn mím môi, sau đó nói: “Nhất định… ngon.”
Anh tự cho rằng mình đang dỗ nhưng giọng điệu lại cứng ngắc gượng gạo, Lục Giai Giai liếc mắt nhìn anh, cảm thấy Tiết Ngạn đang miễn cưỡng cười vui.
Cô cũng thừa nhận bản thân nấu có khả năng không ngon, nhưng Tiết Ngạn cứ cố tình dùng cách khác để ám thị ra điều đó.
Lục Giai Giai quay mặt đi, bím tóc trên vai lắc một cái, nhưng rất nhanh cô đã không còn sức đâu mà giận nữa.
Vì mệt cho nên buồn ngủ, chỉ muốn đi ngủ.
Cô cúi đầu, lần trước đi đường cùng Tiết Ngạn trên cơ bản đều là cô nói chuyện còn lần này, Lục Giai Giai thật sự không có tinh thần đâu tìm chủ đề.
“Buồn ngủ?” Tiết Ngạn thấy Lục Giai Giai híp mắt, hỏi.
Lục Giai Giai nâng mắt lên: “Một chút.”
“Cậu cõng cô ấy đi.” Đôi mắt của Tiết Ngạn trầm xuống, ánh mắt rơi lên người Lục Nghiệp Quốc.
Vừa rồi Lục Nghiệp Quốc cũng định há miệng đòi cõng em gái, trong lòng anh ta khó chịu, anh ta cứ cảm thấy lời thoại của mình bị Tiết Ngạn cướp mất.
Thiệt tình, rõ ràng người bỏ sức là anh ta, ngược lại giống như anh ta vì Tiết Ngạn nên mới cõng em gái vậy.
Chuyện khiến người tức nhất là anh ta chỉ có thể thuận theo lời anh: “… Đúng, em gái, để anh cõng em.”
“Dựa vào cái gì để em cõng?” Hai anh trai trừng mắt nhìn em tư.
Lục Nghiệp Quốc đắc ý: “Vì mùi trên người em nhẹ nhất.”
Anh ta đi đến trước mặt Lục Giai Giai, ngồi xổm xuống: “Nào, em gái lên anh cõng.”
Lục Giai Giai hơi do dự rồi cũng leo lên lưng Lục Nghiệp Quốc, cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không mà cô cảm thấy khí áp xung quanh có hơi thấp.
Lục Giai Giai quay đầu liếc mắt nhìn xung quanh rồi nhìn về phía Tiết Ngạn, phát hiện ra ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn thẳng, cũng không nhìn về phía cô.