Lần đầu tiên khôi phục kỳ thi đại học thời gian thi là tháng mười hai, khi ấy tuyết rơi vô cùng dày, ngón tay người bị đông cứng đến không mở ra được, nhưng La Khinh Khinh vì trốn khỏi nơi này dù liều mạng cũng phải tham gia thi đại học, ngay cả liếc mắt nhìn con một cái cũng không.
Thân là mối tình đầu của nam chính hiển nhiên cô ả đã thi đỗ đại học, sau đó khóc lóc ầm ĩ đòi về thành phố học đại học.
“Lục Nghiệp Quốc, nếu như anh thích tôi thì hãy để tôi đi, chứ không phải nhốt tôi ở vùng đất nhỏ bé và ở trong căn nhà rách nát này, yêu chân chính là buông tay, là thành toàn, chúng ta kết hôn lâu như thế mà anh vẫn chưa hiểu tôi sao, đây cũng là nguyên nhân tôi mãi cũng không thể yêu được anh, Lục Nghiệp Quốc, anh chính là một tên ích kỷ!”
Những lời này hoàn toàn đánh nát trái tim của Lục Nghiệp Quốc, rất nhanh hai người đã ly hôn.
Mà La Khinh Khinh vất bỏ đứa con trai mới sinh được hai tháng của mình, cũng không còn quay lại nữa.
Cho nên anh tư của cô chính là bàn đạp của La Khinh Khinh, tuổi còn trẻ đã ly hôn còn chăm một đứa con.
Đầu ngón tay cầm bút của Lục Giai Giai dần siết chặt lại, nói gì cũng phải ngăn cản hôn sự này.
Cha Lục dẫn La Khinh Khinh vào phòng, chỉ vào nông cụ cách đó không xa: “Bắt đầu từ hôm nay cô ra đồng gặt lúa, nếu còn nhàn rỗi gây sự, kích động quần chúng như trước đây, vậy chúng tôi chỉ có thể dựa theo quy tắc xử lý.”
La Khinh Khinh co rúm người lại, ngoan ngoãn đi lấy liềm.
Cô ả đi rồi, Lục Giai Giai mới hỏi cha Lục tình hình: “Cha, cô ta thế nào rồi ạ?”
Cha Lục đáp: “Trong nhà cô ta có chút vấn đề mà tư tưởng của bản thân cô ta cũng không đứng đắn, trốn tránh việc đồng áng, vốn ban đầu định cho cô ta chuyển ra khỏi ký túc xá thanh niên trí thức sống một mình một khoảng thời gian, nhưng cha nghĩ đến dù sao cô ta cũng là con gái, lỡ như trong thôn có người nào không có tim phổi, chỉ sợ đến khi đó lại không dễ xử lý, cho nên cha xin với bên trên một chút, hủy bỏ trừng phạt này.”
Lục Giai Giai gật đầu.
Thôn nào cũng có người tốt người xấu, La Khinh Khinh lớn lên ưa nhìn, khó tránh khỏi có người sẽ có suy nghĩ này.
Lục Giai Giai rất ghét La Khinh Khinh nhưng chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy chuyện ghê tởm này xảy ra.
“May cho cô ta gặp được đại đội trưởng như cha, bằng không người khác chẳng buồn quản loại chuyện này đâu.” Lục Giai Giai cười lộ ra mấy cái răng, nịnh nọt cha mình.
Cha Lục có được lời khen của con gái, cả người đều thoải mái hẳn, đầu lông mày cũng hơi nhướn lên: “Cha vì cầu tình cho cô ta còn mua một bao thuốc, cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ cô ta rồi.”
Ông ta bỏ ra đâu chỉ là một bao thuốc lá mà còn là nhân tình nữa.
Nhưng bản thân ông ta cũng có con gái, loại chuyện này có thể giúp thì giúp thôi.
Hai người lại nói vài câu, cha Lục dặn dò Lục Giai Giai nghỉ ngơi cho tốt, sau đó rời đi.
Đến bảy giờ, thôn dân và thanh niên trí thức lục tục tan làm, La Khinh Khinh được Lâm Phong đỡ qua đây.
Cô ả đã ở trong đó hai, ba ngày, ăn uống đều là thứ kém nhất, lần này thật sự không thoải mái gì.
“Bốn công điểm.” La Khinh Khinh vỗ ngực mình, không ngẩng đầu, giọng nói khàn cả đi.
Lục Giai Giai: “…”
Lâm Phong thấy Lục Giai Giai sững sờ, vội vàng giải thích: “Đồng chí Lục, trí thức La thật sự làm được bốn công điểm, có hai công điểm là tôi làm giúp cô ấy.”“Biết rồi.” Lục Giai Giai cúi mắt ghi vào sổ.
Cô nhớ khoảng bốn, năm giờ La Khinh Khinh mới về, tức là chỉ nửa sau buổi chiều đã làm được hai công điểm, nếu như làm cả buổi chiều có thể được bốn công điểm, một ngày chính là tám công điểm, tương đương với mẹ Lục làm.
“…” Sao cô cứ cảm thấy cô ả thuộc phe thích diễn giống y chị hai cô thế nhỉ.
Không phải không làm được mà là không muốn làm.
La Khinh Khinh và Lâm Phong báo cáo xong, Lâm Phong đỡ cô ả rời đi.
La Khinh Khinh đi đến cửa nhìn thấy Lục Nghiệp Quốc.
Đột nhiên cô ả nghĩ đến trước đây anh tư của Lục Giai Giai từng nhìn trộm mình vài lần, chẳng qua cô ta ghét bỏ Lục Nghiệp Quốc không có văn hóa, chưa bao giờ từng để ý đến anh ta.