Nhưng bây giờ cô ả mới phát hiện ra, tìm một người biết làm việc đồng áng chưa chắc đã không tốt, đặc biệt là điều kiện của nhà họ Lục còn không tồi.
La Khinh Khinh vội vàng cúi đầu uống, trong lòng cô ta biết rõ thứ đàn ông thích đều là gương mặt này của mình, bây giờ cô ta thê thảm như thế, chắc chắn sẽ để lại ấn tượng không tốt.
Lục Nghiệp Quốc trực tiếp băng qua bên người La Khinh Khinh, anh ta lau mồ hôi trên trán, hào hứng đi về phía em gái nhà mình.
Anh ta lấy vài quả trứng chim trong túi ra: “Nhìn này, em gái, xem anh tư mang gì tới cho em này?”
“Trứng chim!” Trong đầu Lục Giai Giai lập tức xuất hiện món trứng kho đã từng ăn, cô nuốt nước miếng: “Sao anh tìm được vậy?”
“Buổi chiều lúc nghỉ ngơi tìm được ở gần đó, kiếm rất lâu mới tìm được có tám quả, không phải em thích ăn thứ này sao?” Lục Nghiệp Quốc nhỏ giọng cười: “Em tuyệt đối đừng nói chuyện này với mẹ nhé, bằng không mẹ biết anh không gặt lúa mà chạy qua bên cạnh tìm trứng chim chắc chắn sẽ đánh anh mất.”
“Không nói không nói.” Lục Giai Giai lắc đầu, nhìn xung quanh lại không biết để đâu nên cô bảo: “Anh tư, em ghi công điểm cho anh, anh cầm về nhà trước đi, kêu là anh cả và anh hai cho em là được.”
“Đúng, tầm này chắc cũng bắt đầu nấu cơm rồi, anh phải về nhà nhanh để chị cả còn hấp cho em nữa.” Lục Nghiệp Quốc nói công điểm rồi vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Khi La Khinh Khinh quay đầu vừa vặn nhìn thấy trứng chim trong tay anh ta, cô ả nuốt nước miếng, nghĩ đến mình đã rất lâu rồi chưa ăn thịt.
Nếu gả cho Lục Nghiệp Quốc có thể thay đổi cảnh khó khăn bây giờ thì cô ả bằng lòng hy sinh!
Tiết Ngạn tới rất muộn, là người tới cuối cùng, bởi vì anh không làm việc chung với ba cha con nhà họ Tiết cho nên người khác cũng không giúp anh báo công điểm.
Lục Giai Giai đang nhàm chán vô vị, trên tay cầm một cành trúc mỏng khều tim đèn dầu.
Tim đèn phát ra tiếng tách tách, trong phòng đã sáng hơn rất nhiều.
Lục Giai Giai nhìn về phía hai anh trai, nói: “Anh hai, anh không cần đợi em đâu, về nhà trước đi, lát nữa để anh cả đưa em về là được.”
Buổi tối nhà họ Lục có rất nhiều việc phải làm, ví dụ như gánh nước và bổ củi.
Lục Cương Quốc hé miệng, nghĩ đến chuyện tối qua.
Có phải em gái ghét anh ta rồi không?
Anh ta nôn nóng gãi đầu, ấp a ấp úng: “Em gái…”
Lục Giai Giai thấy Lục Cương Quốc gấp gáp mới ngẩng mặt lên giải thích: “Thật ra không cần cả ba người các anh cùng đưa về đâu, ngày mai anh đưa em về cũng được, anh cả lớn nhất, bắt đầu từ anh cả đi.”
“Đúng, có biết anh là anh cả không?” Lục Ái Quốc đẩy cánh tay: “Em mau đi đi, đúng rồi, đừng quên gánh nước cho nhà đấy.”
Lục Cương Quốc thấy Lục Giai Giai thật sự không giận, lúc này mới rời đi.
Trong lòng Lục Giai Giai thở dài một hơi, tính cách của Lục Cương Quốc khá chất phác, đánh một cái, đẩy một cái mới chịu đi.
Ngay cả chuyện của nhà mình cũng cần phải có người ở bên chỉ điểm rõ ràng cho anh ta, bằng không anh ta hoàn toàn không phát hiện ra.
Bây giờ mọi người còn sống chung với nhau, có mẹ Lục nhắc nhở mọi lúc, anh ta còn có thể biết mình nên đi đâu, nhưng lỡ như đến khi ấy chia nhà rồi cũng không biết sống thành thế nào nữa.
Ngay khi Lục Giai Giai đang nhàm chán khều tim đèn thì Tiết Ngạn cuối cùng cũng tới.
Anh đập lúa mạch cả buổi chiều, tuy rằng trên đường đã chỉnh trang lại nhưng vẫn bị bụi bám đầy mặt.
“Anh tới rồi!” Lục Giai Giai lấy cái siêu nước quân dụng của mình ra: “Vẫn còn ít nước, anh uống không?”
Anh làm việc một mình ở sân lớn, nói không chừng không ai đưa nước cho anh.
Trong đầu Lục Ái Quốc lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo: “Em gái, anh cả vẫn chưa uống nước, cho anh uống với!”
Anh ta là anh ruột, em gái cũng nên thiên vị anh ta trước chứ.
Ai ngờ Lục Giai Giai lại liếc mắt nhìn Lục Ái Quốc với vẻ lạnh nhạt, hừ một tiếng: “Cháu gái lớn của em đã đưa nước cho anh rồi mà, còn đi qua cửa chỗ em đấy, anh cả, anh học cách lừa người từ bao giờ thế!”