Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 170 - Chương 170: Anh Ta Không Tin Tiết Ngạn Không Có Ý Với Em Gái Mình!

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 170: Anh ta không tin Tiết Ngạn không có ý với em gái mình!

Thiệt tình, Tiết Ngạn là ân nhân cứu mạng của cô, sao anh cả lại không hiểu chuyện như thế, ngay cả nước cũng muốn ghen tỵ!

Lục Ái Quốc: “…”

Lục Giai Giai quay đầu cười với Tiết Ngạn: “Anh uống không?”

“Ừm.” Tiết Ngạn gật đầu.

Nhân lúc Lục Giai Giai cúi đầu rót nước, đôi mày sắc bén của Tiết Ngạn hơi nhếch về phía Lục Ái Quốc.

Tuy rằng động tác rất nhẹ nhưng ngũ quan sắc sảo vẫn khó che giấu được vẻ đắc ý.

Anh biết Lục Ái Quốc không coi trọng mình cho nên cũng không có ý cố tình lấy lòng.

Huống chi có thể lấy được Lục Giai Giai hay không, ba anh em nhà họ Lục cũng không thể quyết định.

Người này!

Lục Ái Quốc siết chặt nắm tay.

“Nước đây.” Lục Giai Giai rót nước vào bát rồi bưng cho anh.

Tiết Ngạn lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, duỗi tay nhận lấy, sau đó báo công điểm.

Lục Giai Giai ghi lại, thổi tắt ngọn đèn dầu chuẩn bị về nhà.

Trong nhà lập tức mờ tối, đôi mắt của Lục Giai Giai vẫn chưa thích ứng được, khoảng một, hai giây không nhìn thấy gì cả.

“Bát.” Giọng nói trầm thấp của Tiết Ngạn vang lên sau tai cô.

Lục Giai Giai quay người nhận, lại nắm trúng cánh tay của anh.

Tiết Ngạn vượng hỏa, còn đầu ngón tay của Lục Giai Giai lại hơi lạnh, hai người đều ngây người một lúc.

Cả người Tiết Ngạn chợt cứng ngắc, anh cúi mắt nhìn gương mặt tính xảo của Lục Giai Giai, trong đôi mắt cuộn trào sóng ngầm, yết hầu vô thức di chuyển lên xuống vài cái.

Bên này Lục Giai Giai vẫn chưa từng sờ vào cơ bắp bao giờ, lúc rời đi còn dùng tay bóp một cái.

Chắc chắn thật!

Lúc này cô đã nhìn rõ rồi, tay vòng một vòng nhận lấy cái bát và nói một cách rất thành khẩn: “Xin lỗi.”

Bộ dáng nhỏ đó giống như vừa rồi người bóp cơ bắp không phải cô, rất có tiềm chất của nữ cặn bã.

Đôi mắt đen của Tiết Ngạn trở nên cực kỳ có tính xâm lược, mỗi một cái liếc mắt đều giống như đang khẳng định lãnh địa của mình.

Nhưng trời tối không nhìn rõ, Lục Giai Giai chỉ cảm thấy khí áp hơi thấp, rụt cổ mình lại, sau đó quay người rời đi.

Cô đặt tay lên siêu nước, khóe mắt hơi nâng lên, cảm giác mát mẻ thật thoải mái.

Con người Tiết Ngạn rất tốt, chỉ có một điểm không tốt đó là người anh quá nóng, mùa hè chạm vào một cái đúng là đòi mạng.

Rất nhanh, Lục Giai Giai đã cảm thấy mình trách móc ân nhân cứu mạng như thế là không tốt, lại muốn tìm ưu điểm của anh.

… Tiết Ngạn vượng hỏa, mùa đông ôm ngủ chắc chắn vô cùng ấm áp.

Lúc này, Lục Ái Quốc đụng vào người Tiết Ngạn, cười ha ha: “Còn chưa đi, sắp phải khóa cửa rồi.”

Một giây sau, Tiết Ngạn nhấc bước chân, theo sát phía sau Lục Giai Giai.

Lục Ái Quốc không cam lòng yếu thế cũng đi theo phía sau em gái mình, hai người huých qua huých lại.

Lục Ái Quốc ôm vai mình, nhe răng nhếch miệng.

Anh ta rõ ràng đã dùng sức lớn nhất để huých Tiết Ngạn nhưng đối phương lại giống như không sao cả, chỉ có anh ta là mặt mày nhăn nhó.

“Các anh sao thế?” Lục Giai Giai nghe thấy tiếng kỳ lạ, cô sờ quai cầm của siêu nước, quay người hỏi.

Hai người phía sau lập tức ngoan ngoãn đứng thẳng, tự nhìn xung quanh, ngoài miệng lại nói: “Không sao.”

“…” Lục Giai Giai cảm thấy hai người này thật kỳ quái.

Lần này cô không kêu Tiết Ngạn về nhà lấy cơm nên đến ngã tư đường, ba người tách ra.

Lục Ái Quốc đi tới gần bên cạnh em gái: “Em gái, tên Tiết Ngạn này có mưu đồ không đứng đắn với em, em phải cẩn thận một chút.”

“?” Lục Giai Giai sững sờ sau đó dừng bước chân, đáp với vẻ nghiêm túc: “Anh cả, anh đừng nói lung tung làm hỏng danh tiếng của Tiết Ngạn, anh ấy chính là ân nhân cứu mạng của em, lỡ như bị người có lòng nghe được thì sao, Tiết Ngạn cũng không muốn lấy em, đến khi ấy chắc chắn lại có lời đồn thổi vô căn cứ.”

Cô gái trẻ trừng to mắt, rõ ràng rất bất mãn với việc anh cả mình nói xấu ân nhân cứu mạng.

Cô nói tiếp: “Anh cả, anh phải sửa lại tư tưởng của mình mới có thể không ngừng tiến bộ được!”

 


Bình Luận (0)
Comment